Ca tụng hay kêu trách
(Suy niệm của Lm. Giuse Nguyễn
Văn Lộc – SJ.)
Dụ ngôn của Đức Giêsu,
về những nhóm thợ khác nhau được mời
gọi đi vào làm việc trong vườn nho, mặc
khải cho chúng ta một cách tuyệt vời về cung cách
hành động của Thiên Chúa, và về khó khăn sâu xa có
nơi mỗi người chúng ta, khi đối diện
với cung cách hành động này.
1. “Nước Trời giống như
chuyện chủ nhà kia…”
Trước hết, Thiên Chúa
được ví như ông chủ vườn nho, hành
động giống như bao ông chủ vườn nho
khác: sáng sớm ra khỏi nhà để đi tìm thợ,
thỏa thuận về thời gian và tiền công (mỗi
ngày một quan tiền) và sai họ đi vào làm việc
trong vườn nho của mình. Ở bước này, cho dù
là tương quan giữa ông chủ vườn và
người làm công xem ra rất bình thường và công
bằng, nhưng những người làm công vẫn
được mời gọi nhận ra việc làm của
mình là một điều may mắn, thậm chí là một
ơn huệ, và nhất là nhận ra lòng tốt của ông,
khi ông đich thân ra khỏi nhà để đi tìm
người thợ, thay vì người thợ đi tìm ông
chủ đề “xin việc”.
Chúng ta có nhận ra hiện hữu,
cuộc đời, ơn gọi gia đình hay tu trì của
chúng ta là một ơn huệ không? Chúng ta có
nhận ra lòng tốt của Chúa để luôn tạ ơn
và ca tụng Ngài không? Và để
sống và làm việc trong tâm tình tạ ơn và ca tụng
không? Hay chúng ta coi tất cả những ơn huệ
nhưng không này như một thứ “quyền lợi”,
để đòi hỏi Thiên Chúa, để so bì và ganh
tị với nhau? Nhưng khi đòi hỏi và ganh tị, chúng
ta dựa vào điều gì, phải chẳng là công lao hay thành tích của chính chúng ta?
2. “Cả các anh nữa hãy đi vào
vườn nho” (c. 3-7)
Thực vậy, phần tiếp theo
của dụ ngôn, mỗi lúc một mạnh mẽ và
vượt quá cách hành động thông thường của
một người chủ, có thể có trong kinh nghiệm
sống của chúng ta, nhấn mạnh đặc biệt
đến chiều kích ơn huệ và lòng tốt khác
thường của ông chủ: giờ thứ ba (9 giờ
sáng), ông lại ra khỏi nhà đi tìm thợ; giờ
thứ 6 (12 giờ trưa), ông lại đi nữa;
rồi giờ thứ 9 (3 giờ chiều), ông lại đi
nữa; và đây là tột đỉnh của sự khác
thường, vào giờ thứ 11 (5g chiều), ông vẫn
ra khỏi nhà đi tìm thợ làm việc!
Nếu trong những trường
hợp trước, ông chủ chỉ hứa trả công
một cách hợp lí: “Cả các anh nữa, hãy đi vào
vườn nho, tôi sẽ trả cho các anh hợp lẽ công
bằng”, thì trong trường hợp sau cùng, ông chỉ
mời gọi đi làm việc: “Cả các anh nữa, hãy
đi vào vườn nho”. Như thế, được
hiện diện trong vườn nho là một ơn huệ
hoàn toàn nhưng không, diễn tả lòng tốt của ông
chủ; và điều này cũng đúng với những
trường hợp trước và phải được
nhận ra và được ngợi khen bởi những
người thợ đi vào trước, và kể cả
những người vào làm việc đầu tiên nữa.
Tuy nhiên, câu chuyện của dụ ngôn,
vốn diễn tả sự thật về chính chúng ta,
lại diễn biến theo hướng
lòng ghen tị và lời kêu trách, thay vì theo hướng chúc
mừng và ca tụng. Dân Chúa đã kêu trách và ghen tị trong
sa mạc (x. Ds 21,4-9, bài đọc I
của ngày lễ Suy Tôn Thánh Giá); và loài người và
mỗi người chúng ta được mời gọi
nhận ra bản thân mình nơi Dân Chúa.
Như thế, đúng ra những
trường hợp trước phải được
hiểu dưới ánh sáng của trường hợp sau
cùng, để nhận ra lòng tốt của ông chủ
được thể hiện từ đầu
đến cuối. Vì, nếu hiểu ngược lại,
nghĩa là các trường hợp sau được
hiểu dưới ánh sáng của trường hợp
đầu tiên, người ta sẽ hiểu lệch
lạc về ông chủ và về người khác: từ
đó, phát sinh thái độ kêu trách và ganh tị.
3. “Bắt đầu từ những
người vào làm sau chót…”
Và dường như ông chủ cố ý
làm cho lòng ghen tị và lời kêu trách lộ diện, khi ông
trả công, đúng hơn là ban phát, cách quảng đại
cho người đến làm việc sau cùng, trước
mắt mọi người:
Chiều đến, ông chủ
vườn nho bảo người quản lý: Anh gọi
thợ lại mà trả công cho họ, bắt đầu
từ những người vào làm sau chót tới những
người vào làm trước nhất.
Bởi vì, làm cho cái xấu lộ
diện, chính là cách tốt nhất để chữa lành. Thực vậy, khi
đến lượt nhóm thợ đầu tiên
đến lãnh tiền công, họ được nhận
đúng với lời thỏa thuận của ông chủ và
của họ và điều này làm bật lên sự khác
biệt giữa họ và những người khác.
Nhưng thay vì họ chúc mừng những người
đến sau (vì họ làm ít hơn mình, nhưng lại
nhận được nhiều như mình) và ca ngợi
lòng tốt của ông chủ (ông chủ không chỉ trà công
sòng phẳng, nhưng còn ban phát rộng rãi cho người
khác, theo lòng tốt của mình), họ vừa lãnh công và
vừa cằn nhằn:
Mấy người sau chót này chỉ làm
có một giờ, thế mà ông lại coi họ ngang hàng
với chúng tôi là những người đã phải làm
việc nặng nhọc cả ngày, lại còn bị nắng
nôi thiêu đốt.
Trong lời này, hàm chứa hai thái
độ: so sánh mình với người khác: “mấy
người sau chót này”, và kêu trách ông chủ: “thế mà ông
lại…”. Lời kêu trách của họ
dựa trên những sự kiện rất khách quan và
rất đúng: họ làm việc nhiều hơn và vất
vả hơn người khác; nhưng người khác
lại được hưởng bằng họ! Nhưng
rất tiếc, những điều rất đúng và
rất khách quan này lại được nhìn bằng con
mắt ghen tị! Và vì ghen tị, nên trở nên mù quáng, không
mở ra để nhận ra những sự kiện
lớn hơn và đúng hơn: người khác thật may
mắn và ông chủ thật tốt lành, để chúc
mừng họ và ca ngợi ông chủ, đê đi vào trong
niềm vui của người ban phát và của
người lãnh nhận. Và vì ghen tị, nên cũng mù quáng
với chính những gì mình đang có, bởi lẽ
điều mình dang có không phải là quyền lợi,
nhưng là ân huệ, và vì người lãnh nhận không
chỉ là người khác, nhưng cũng là chính bản
thân mình. Mình có niềm vui, nhưng lại
tự biến niềm vui của mình thành nỗi buồn,
gây chết chóc, cho mình và cho người khác.
ÙÙÙ
Xin cho Lời Chúa, là Lời sẽ
dẫn chúng ta đến “Lời Thập Giá” (x. 1Cr 1,18)
chữa lành đôi mắt của chúng ta, khi chúng ta “nhìn lên
Đấng họ đã đâm thâu” (Ga 19,37); bởi vì
nơi Thập Giá, chúng ta vừa nhìn thấy hệ quả
khủng khiếp của thái độ ghen ghét (nhìn thấy
để được chữa lành), và vừa nhận ra
tình yêu đến cùng của Chúa dành cho loài người và
từng người chúng ta (để ca tụng Chúa, thay vì
kêu trách).
|