Luôn tha thứ
(Suy niệm của
Lm. Giacôbê Phạm Văn Phượng, OP)
Bài Tin Mừng hôm nay
Chúa Giêsu dạy chúng ta về sự tha thứ. Người
Do Thái xưa được dạy cho biết phải tha
thứ cho nhau, nhưng các tôn sư không đồng ý
với nhau là phải tha thứ đến lần thứ
mấy thì thôi. Do đó, thánh Phêrô đã thắc mắc và
hỏi Chúa. Chúa đã trả lời: "Thầy không
bảo là đến bảy lần nhưng là đến
bảy mươi lần bảy". Nghĩa là Chúa
dạy: hãy tha thứ cho nhau, hãy tha thứ thật lòng, hãy
tha thứ tất cả, hãy tha thứ luôn luôn, hãy tha
thứ mãi mãi.
Để làm sáng tỏ
vấn đề cũng như để chúng ta hiểu rõ
và nhớ kỹ bài học này, Chúa minh họa thêm bằng
một dụ ngôn rất hay để đối chiếu
lòng Thiên Chúa đối với con người và lòng con
người đối với nhau. Nơi Thiên Chúa là
một lòng đại lượng xót thương vô bờ
bến, chỉ cần con người lên tiếng khẩn
nài, Chúa liền nhìn đến thân phận khốn khổ
và nghèo nàn của chúng ta. Khi chúng ta phạm tội, chúng ta
van xin Chúa, Ngài sẵn sàng tha thứ vô điều kiện,
tha thứ trọn vẹn, không đòi hỏi gì nơi chúng
ta cả. Ngược lại, lòng con người
đối xử với nhau thì lại thật là quá ti
tiện, nhỏ nhen, chúng ta hay chấp nhất nhau từng
ly từng tí, chúng ta nhất định không tha tứ.
Thậm chí người ta hết lời và hết lòng xin
lỗi, chúng ta vẫn cương quyết không tha, không
bỏ qua, có người còn khẳng khái tuyên bố:
"Sống để bụng, chết mang đi".
Hỏi mang đi đâu? Mang xuống hỏa ngục
chăng? Thật là mỉa mai, chua chát, đáng trách. Vì
thế, Chúa bảo chúng ta phải sẵn lòng tha thứ, tha
thứ luôn mãi bao lâu người anh em còn xúc phạm
đến chúng ta, bởi vì Chúa đã tha thứ cho chúng ta,
thì chúng ta cũng phải tha thứ cho nhau.
Tính cách tha thứ
của Kitô giáo là tha thứ như mình đã được
tha thứ, phải thương xót người khác như
mình đã được Chúa xót thương. Như vậy,
sự tha thứ không những là một nhiệm vụ luân
lý mà còn là một đòi hỏi của lương tâm,
một nhân đức đối thần, kéo dài tới tha
nhân ơn tha thứ mà Thiên Chúa đã ban cho chúng ta. Ai trong
chúng ta cũng có nhiều sai sót, những khuyết
điểm, những tật xấu. Chúng ta cần
được tha thứ, vì vậy chúng ta phải khiêm
tốn xin lỗi Chúa và xin lỗi nhau. Có như thế
lời kinh Lạy Cha: "Xin tha nợ chúng con như chúng
con cũng tha kẻ có nợ chúng con" mới trở
thành một lời kinh quý giá và cụ thể.
Trong một căn nhà
lụp xụp tại một xóm nghèo thuộc vùng ngoại
ô thành phố, một người đàn bà đáng thương
phải sống những ngày hẩm hiu với đàn con
thơ dại. Chồng bà là một người cha tục
tằn thô bạo, chỉ biết ăn chơi nhậu
nhẹt và cờ bạc, không thiết chi đến
bổn phận đối với gia đình. Ông vắng nhà
suốt ngày, các con của ông chỉ thấy ông trở
về mỗi buổi tối trong cơn say mèn hoặc trong
trận lôi đình đập đánh chửi rủa.
Những lúc như thế, bà vợ chỉ biết đem
các con giấu đi để bảo đảm tính
mạng cho chúng. Ngày ngày bà cực nhọc vá may, hoặc
vất vả giặt giũ từ nhà này sang nhà khác
để kiếm tiền nuôi con. Trong thinh lặng, bà
nhẫn nhục cam chịu mọi bạc bẽo và
những trận đòn oan ức của chồng.
Vào một buổi
tối kia, ông trở về nhà muộn hơn thường
lệ, nhưng tỉnh táo và ít say sưa hơn. Vừa
bước tới hè nhà, ông nghe tiếng thì thầm từ
trong nhà vọng ra. Một nỗi nghi ngờ xâm chiếm tâm
hồn ông. Máu ghen bừng bừng nổi dậy và nghĩ
rằng: "thật vô phúc cho kẻ nào rơi vào tay
ta". Ông đứng lại trước cửa và ghé tai
vào vách, trố mắt nhìn qua khe hở: quanh ngọn đèn
dầu leo lét, ông thấy các con nhỏ quây quần bên
cạnh vợ ông, ông nghe rõ tiếng bà nói với các con:
"Các con hãy đọc thêm một kinh Lạy Cha
để cầu nguyện cho người cha tốt lành
của các con".
Trước khung
cảnh đầm ấm tình mẫu tử đó, bỗng
chốc lửa hung ác trong trái tim ông như tắt ngúm, tâm
hồn cứng cỏi của ông trở nên như sáp ong
mềm ra trước hơi nóng, mắt ông như bừng
sáng sau một cơn mê ngủ dài, ông đã nhận ra
tấm lòng tốt và tình yêu quãng đại của vợ
ông, người mà từ trước đến nay ông
vẫn ngược đãi. Vợ ông không những đã tha
thứ mà còn tìm cách xóa bỏ hình ảnh xấu về ông
bằng cách in vào tâm trí các con mình hình ảnh tốt lành
của ông như một người cha. Ông cảm thấy
như có cục than hồng đốt cháy trên đầu
ông, và từ ngày đó ông nhất quyết trở nên
một người cha tốt lành, người chồng
chung thủy và có tinh thần trách nhiệm như vợ con
ông hằng nghĩ tốt về ông.
Câu chuyện trên cho
chúng ta thấy đâu là sức mạnh của lòng tha
thứ. Tha thứ đổi mới tâm hồn, làm phát sinh
sự sống mới, gây thêm lòng can đảm, để
bắt đầu con đường sống mới. Tha
thứ là lời mời gọi để tình yêu lớn
lên. Tha thứ là cửa ngõ để mọi người có
cơ hội làm lại mối giây liên hệ đã dập
gãy. Tình thương và mọi mối giây liên hệ trong gia
đình, giữa cha mẹ và con cái, giữa vợ chồng,
giữa cha xứ và giáo dân, giữa những phần tử
trong một nhóm, được phong phú hóa bởi tha
thứ.
Lòng tha thứ quãng
đại và vô điều kiện của người
vợ trong câu chuyện trên là phản ánh lòng thương
tha thứ vô biên của Thiên Chúa được mặc khải
cho chúng ta qua Kinh Thánh, nhất là nơi bản thân Chúa Giêsu,
là hồng ân mà Thiên Chúa ban cho con người tội
lỗi, Chúa Giêsu cũng mời gọi chúng ta chia sẻ
sứ mệnh của Ngài. Mỗi Kitô hữu cũng là
một ơn tha thứ mà Thiên Chúa muốn trao tặng cho
người khác. Mỗi ơn tha thứ là một cuộc
biến đổi, Chúa Giêsu kêu mời chúng ta cùng với
Ngài thực thi sứ mệnh trao ban ơn tha thứ
hầu biến đổi anh chị em chúng ta nên
người con thật tốt lành và đáng yêu của Chúa
Cha, cũng như chính chúng ta đã được tha
thứ và biến đổi.
|