Tiền của.
Năm 1923, bảy nhà kinh doanh cỡ lớn
đã gặp nhau ở một khách sạn của một
nhà hàng tại một thành phố ở miền tây
nước Mỹ. Họ trao đổi cho nhau những
kinh nghiệm về kinh doanh, và dường như họ
nói đến một câu châm ngôn: “Có tiền mua tiên cũng
được”. Nhưng 20 năm sau, điều gì đã
xảy đến cho bảy nhà kinh doanh giàu có này? Người
thứ nhất là giám đốc một trong bảy công ty
sắt lớn nhất tại Mỹ đã chết vì
bị phá sản. Trong những năm cuối đời,
ông đã sống nhờ vào đồng tiền vay của
người khác. Người thứ hai là giám đốc
một công ty chuyên sản xuất vật dụng trong nhà,
phải bỏ nước ra đi và chết tha
phương cầu thực. Người thứ ba là giám
đốc một hãng gas lớn, cũng đã bị phá
sản và trở thành một nhân viên quèn. Người thứ
tư là giám đốc hãng xuất nhập cảng, cũng
chết ở nước ngoài, không một đồng xu
dính túi. Người thứ năm là giám đốc một
phòng hối đoái lớn tại New York, vừa bình
phục sau một thời gian dưỡng bệnh trong
một nhà thương điên. Người thứ sáu là
một nhân vật cao cấp trong chính phủ, vừa ra tù
trong một vụ dính líu về tội tham nhũng mang tai
tiếng. Người cuối cùng trong danh sách bảy nhà
kinh doanh thành công nhất của Hoa kỳ trong thập niên
hai mươi, cũng tự kết liễu cuộc
sống của mình.
Bức tranh trên
đây không hẳn là số phận tất yếu cho
sự giầu có nhất. Có biết bao người giàu có
đã có một cuộc sống an lành, hạnh phúc. Tiền
bạc, của cải tự nó không là gì cả. Ai trong chúng
ta cũng cần phải có tiền bạc để
sống xứng đáng với cuộc sống của mình.
Sự túng thiếu, bần cùng là một sự dữ mà
Thiên Chúa không muốn con cái Ngài phải vướng mắc
vào. Tuy nhiên, tiền bạc của cải vẫn luôn là con
dao hai lưỡi. Nếu được xử dụng
như một phương tiện, tiền bạc sẽ
giúp cho chúng ta sống đúng với phẩm giá của mình
hơn, trái lại, khi chúng ta chạy theo tiền của
như một cứu cánh cho cuộc đời, nghĩa là
chúng ta tôn thờ nó như thần tượng mà quên đi
những giá trị khác trong cuộc sống, một lúc nào
đó, sự phá sản về vật chất cũng
như tinh thần là điều tất yếu.
Trong bài Tin Mừng
hôm nay, Chúa Giêsu nhắc nhở: “Nếu người nào
được cả thế giới mà phải thiệt
mất mạng sống, thì nào có lợi gì?” hoặc “Được
tất cả mọi sự mà mất linh hồn thì ích gì?”.
Qua những lời trên, Chúa muốn kéo chúng ta trở
lại với nền tảng chân lý trong cuộc sống là
hãy chuẩn bị cho cuộc sống mai hậu, hãy
đầu tư tất cả cho cuộc sống vĩnh
cửu, hãy hướng tất cả mọi sự vào
nước trời mai sau. Tóm lại, hãy dùng tiền
của và cư xử thế nào để không những ích
lợi cho đời sống hiện tại mà cho cả
linh hồn và cuộc sống mai sau nữa.
Đối với
sự vật, người ta có thể nhìn bằng hai cách
khác nhau: người giàu có thường tham lam, muốn thu
tích cho thật nhiều tiền của, vì lòng tham của
họ không bao giờ được thoả mãn. Thu tích cho
nhiều mà lòng vẫn không toại nguyện, bởi vì
họ không còn khả năng nhận thức giá trị
đích thực của đồng tiền, của sự
vật nữa. trái lại, người nghèo mà có tâm hồn
thanh thoát, không ham hố tiền của, sẽ nhìn thấy
giá trị đích thực của mọi sự trên
đời. Dưới mắt họ, tất cả
đều có giá trị, nhưng chỉ là một giá
trị tương đối. Tất cả phải đặt
vào một trật tự hợp lý trong tương quan
với con người.
Tiền của là
để phục vụ con người, để giúp con
người sống và chu toàn sứ mệnh
được trao phó trong hoàn cảnh mà Thiên Chúa
đặt vào họ. Nhưng một khi tôn sùng tiền
của, con người sẽ phá huỷ giá trị và ý
nghĩa của chúng, đồng thời đánh mất giá
trị của chính bản thân và ý nghĩa cuộc
đời mình. Thực vậy, vì tiền bạc,
người ta có thể đánh mất lý tưởng
cuộc đời; vì tiền bạc, người ta có
thể chà đạp phẩm giá của mình cũng như
của người khác; vì tiền bạc, người ta
có thể chối bỏ cả niềm tin. Đó là nguy
cơ mà bất cứ ai cũng có thể rơi vào.
Vì thế, chúng ta
cần sáng suốt để thấy được
bậc thang giá trị của tiền của trong cuộc
sống. Chúng ta cần can đảm để trong khi
mưu tìm tiền bạc, của cải vật chất,
chúng ta có đủ nghị lực khước từ
mọi hành động bất chính, mọi thoả hiệp
với lừa đảo, gian trá. Chúng ta cần quảng
đại để biết mở rộng cõi lòng và đôi
tay mà chia sớt, san sẻ cho những người anh em
túng nghèo khốn khổ hơn.
“Được
lợi cả thế giới mà thiệt mất linh hồn
thì ích gì?” Chúng ta phải luôn nhắc nhở mình điều
đó: không bao giờ được quên mối
tương quan giữa của cải vật chất và
đời sống tinh thần, không bao giờ
được quên mối tương quan giữa cuộc
sống đời này và đời sau: sẵn sàng hy sinh
của cải vật chất để bảo đảm
linh hồn chứ không bao giờ hành động
ngược lại; sẵn sàng hy sinh đời này chứ
không bao giờ để mất đời sau. Chúng ta
cần lợi dụng từng giây phút, cần hoàn tất
từng công việc, dù nhỏ mọn đến đâu,
để làm giàu cho cuộc sống, để làm cho
đời mình có được giá trị vĩnh cửu.
Chúa không cấm chúng ta làm giàu, không cấm chúng ta có nhiều
tiền bạc, của cải. Nhưng Chúa dạy chúng ta
đừng chỉ lo làm giàu trước mặt
người đời mà thôi nhưng còn phải lo làm giàu
trước mặt Thiên Chúa nữa, bằng một
cuộc sống siêu thoát và thánh thiện, bằng một
cuộc sống quảng đại, rộng tay chia sẻ
và phục vụ. Đó là cách đầu tư bảo
đảm cho gia nghiệp đời mình mai sau.
|