Vững vàng tin tưởng.
Có một
giai thoại kể rằng: Có một thanh
niên thích chơi những trò chơi mạo
hiểm. Hôm đó anh mang
một chiếc dù lớn đến
bên bờ một vực thẳm tính để chơi cho thoả chí mạo hiểm
của anh, không biết loay hoay thế
nào, anh trượt chân té xuống vực thẳm. May quá, anh bám được một nhánh cây chìa ra
trên bờ vực. Khi đã nắm được nhánh cây kia,
anh thở phào một cái, tuy nguy
hiểm vẫn chưa qua, nhưng anh nghĩ như
thế này là có hy
vọng sẽ được cứu.
Anh ngước
mắt nhìn lên bờ vực,
không thấy có bóng dáng
một ai, cúi xuống, anh nghĩ chỉ
còn cách cầu nguyện. Thế là anh
cầu xin: “Lạy Chúa, xin cứu con, con xin hứa con sẽ làm bất
cứ điều gì Chúa muốn”.
Bỗng có tiếng Chúa từ trời vọng xuống: “Được, Ta sẽ
cứu con, nhưng trước khi cứu con, Ta muốn con có thực sự
tin Ta có thể cứu con được
không”. Anh thưa ngay: “Lạy Chúa, con tin chứ, con tin chắc là Chúa cứu
được con, Chúa
cứu con ngay đi con mỏi tay lắm rồi”.
Chúa nói: “Được, nếu
con tin thì con cứ buông tay con đang
bám vào nhánh
cây đó đi”. Chàng thanh niên vẫn
bám chặt vào nhánh cây
chứ không chịu buông tay ra, rồi chàng ngẩng nhìn lên bờ cố
la lớn: “Có ai ở trên bờ không, cứu tôi với”. Giả
sử chúng ta là chàng
thanh niên trên đây, liệu chúng ta có dám
buông tay
ra không? Đức tin của chúng ta có
đủ mạnh để tin vào quyền năng của Chúa qua những nghịch cảnh xảy ra trong cuộc
sống của chúng ta không?
Điều Thiên Chúa muốn là chúng ta
phải tuyệt đối tin tưởng
vào Chúa. Lòng tin tưởng của chúng ta phải như
em bé trong
câu truyện sau:
Cách đây
ít lâu, báo
chí tường thuật lại một sự kiện: Vào một đêm kia, một đám cáy bùng
lên tại một ngôi nhà trong khi
ngọn lửa đang phừng phừng bốc lên, người ta trông thấy
người cha, người
mẹ và mấy đứa con hấp tấp chạy ra tức
khắc, họ buồn rầu nhìn ngôi nhà
mình bốc cháy. Bất chợt họ nhận ra mình
thiếu đứa
con nhỏ nhất, một đứa bé trai năm
tuổi. Đứa bé lúc đó
chạy ra, thấy khói lửa nghi ngút, nó hoảng
sợ lùi lại rồi leo lên tầng trên. Mọi người nhìn nhau: không
thể liều lĩnh đi vào trong nhà
bây giờ chỉ còn là
một lò lửa hừng hực. Thì kìa, một khung cửa trên kia mở
toang, đứa bé giơ tay kêu cứu.
Cha nó thấy
nó, ông quát
to: “Nhảy xuống
đi”. Đứa bé chỉ thấy
khóí lửa mịt mù, nhưng
nó nghe ra
tiếng cha nó, nó liền đáp:
“Ba ơi, con không thấy ba đâu cả”.
Cha nó lại quát: “Ba thấy
con, nhảy đi”, đứa bé đã nhảy, và đã bình
an vô sự
rơi vào vòng tay cha nó,
vì ông kịp
đỡ lấy nó.
Đứa bé
đứng trong ngôi nhà bốc
cháy ấy lại không phải là hìng
ảnh diễn tả người Ki-tô hữu đứng trước mặt Thiên Chúa sao? Trong
cơn khốn quẫn, chúng ta nghe ra
tiếng Chúa bảo mình: “Hãy tin tưởng vào Ta, hãy nhảy
vào vòng tay của Ta”, và rất nhiều
phen chúng ta đã trả
lời: “Chúa ơi, con chẳng thấy Chúa đâu cả”, và đã tưởng
rằng Chúa bỏ rơi mình. Có bao
giờ chúng ta nghĩ như
thế không hay nghĩ tương tự như thế không? Dường
như Chúa đi đâu vắng lúc chúng ta cần
đến Ngài.
Bài Tin Mừng
hôm nay,một
lần nữa, nhắn nhủ chúng ta về
giá trị của đức tin. Đức tin có sức mạnh, có khả năng
đảo ngược
được tình cảnh trong đời người, giúp chúng ta
vượt được
gian khó, và làm được
những việc quá sức tự
nhiên của mình. Ngưòi phụ nữ
ngoại giáo trong Tin Mừng đã có một
đức tin như
thế, nên bà đã nhận
được điều
bà muốn xin. Tuy con gái bà bị
quỷ ám khốn cực và các thầy
thuốc đã vô phương cứu trị, tức là tình
cảnh của bà đã tuyệt
vọng về mặt tự nhiên, nhưng bà đã tin Chúa có thể
cứu chữa được con bà, nên bà đã
đến kêu xin Chúa, và
dù Chúa thử
thách bà, bà vẫn kiên
nhẫn hết lòng tin tưởng. Chính vì lòng tin vững
mạnh đó, Chúa đã làm
phép lạ cứu chưã con gái bà.
Có lẽ
sau đức tin của viên đại đội trưởng ở Caphácnaum
thì phải kể đến đức tin của người phụ nữ Canaan này, là người ngoại giáo nhưng hết lòng tin tưởng vào quyền phép của Chúa Giêsu. Đây
là tấm gương và bài học cho
chúng ta khi cầu nguyện:
Chúng ta hãy kiên nhẫn,
cầu xin chưa được, cầu xin tiếp,
cầu xin mãi, đừng bao giờ nản
lòng, vì ai kiên nhẫn
và tin tưởng cầu xin, sẽ được như ý.
|