Tình Mẹ cao quý
(Suy niệm của Lm
Giuse Nguyễn Hữu An)
Tình mẹ
thương con, bao la như trời như biển. Không có thứ tình cảm nào đậm đà và cao
quý như tình mẹ thương con. Đã
có biết bao nhiêu thi ca nhạc phẩm, đã có vô vàn câu hò
điệu hát ca tụng tình mẹ thiêng liêng.
“Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình
dạt dào.
Tình mẹ tha thiết như dòng
suối hiền ngọt ngào.”
Với giai
điệu mượt mà sâu lắng, với ca từ
thấm đẫm chất thơ gợi lên những hình
ảnh bình dị, gần gũi,
nhạc sĩ Y Vân đã viết ca khúc tuyệt vời ca
ngợi tình mẹ.
Thương con
mẹ nào có quản nắng mưa, có ngại gì sớm
khuya vất vả… Tình mẹ mãi mãi là như
thế. Dẫu ở thời nào, dẫu
thuộc nền văn minh văn hóa nào và dẫu ở
đâu, tình mẹ muôn đời vẫn thế.
Vào tháng 12 năm 1987 một cơn
động đất lớn đã xảy ra ở xứ
Armênia thuộc Liên Xô cũ, đã chôn vùi hằng ngàn
người. Trong số những người bị
chôn dưới đống gạch vụn có hai mẹ con
bà Suzanna. Hai mẹ con may mắn nằm lọt vào trong
một khoảng trống nhỏ. Tất
cả lương thực họ có chỉ là một hủ
mứt nhỏ. Nhưng chẳng bao lâu
hũ mứt cũng hết sạch. Lúc đó
đứa con 4 tuổi kêu lên: "Mẹ ơi con khát
quá". Bà Suzanna không biết tìm đâu ra nước cho con.
Nhưng tình mẫu tử đã gợi cho bà một sáng
kiến táo bạo: bà dùng một miếng kính vỡ cắt
đầu ngón tay mình cho máu chảy ra và
đưa vào miệng đứa con cho nó mút. Một lúc sau
nữa nó lại kêu khát, bà lại cắt một
đầu ngón tay nữa. Cứ như
thế cho đến cuối cùng người ta cứu hai
mẹ con ra. Sau khi ra ngoài, bà mẹ cho biết rằng:
"Lúc đó tôi biết thế nào tôi cũng chết.
Nhưng tôi muốn con tôi sống".
Bà
mẹ Armênia trong câu chuyện và bà mẹ Canaan trong bài Tin Mừng Chúa
nhật hôm nay là một hình ảnh sống động minh
họa cho tình mẫu tử thiêng liêng cao cả.
Thương
đứa con gái bị quỷ ám, bà đã lặn lội
đi tìm Chúa Giêsu, nài nỉ van xin, bị xua đuổi bà
vẫn kiên trì, bị nói nặng là "đồ chó", bà vẫn không nản. Kiên trì và
khiêm tốn chứng tỏ nơi bà có một tình yêu mãnh
liệt và một lòng tin mạnh mẽ.
Thật
cảm động trước tình thương dạt dào
của người mẹ Canaan. Thật cảm phục một lòng tin kiên vững
của người phụ nữ ngoại giáo. Tình yêu và lòng tin ấy cứ xoắn quyện
với nhau. Tình yêu dẫn đến lòng
tin. Tình yêu kiện cường lòng tin.
Biểu lộ của lòng tin cũng chính là
biểu lộ của tình yêu. Lòng tin và tình yêu đi
đôi với nhau giúp cho con người một sức
mạnh để can đảm, kiên trì và khiêm tốn.Lòng
tin và tình yêu cho bà mẹ Canaan có được một
sức mạnh thật kỳ diệu, vượt
thắng mọi thử thách và đi đến cùng trong
việc cứu chữa con gái.
Thương con,bà đã chạy thầy chạy thuốc
khắp nơi. Không rõ nhờ đâu mà bà biết
được Chúa Giêsu, nhưng khi thấy Người bà
tin rằng cơ may đã đến. Bà
gọi Người là Con Vua Đavít, bà đặt trọn
niềm tin vào Người, vị cứu tinh duy nhất
của bà.
Dẫu biết
rằng bà thuộc dân ngoại, còn Chúa Giêsu là người
Do Thái, hai dân tộc có mối thù truyền kiếp không giao
du tiếp xúc với nhau, nhưng lòng thương con đã
khiến bà bất chấp ranh giới cấm kỵ hận
thù để đến với Chúa trong tư thế
một người xin ơn.
Thương con nên
khổ vì con. Người mẹ Canaan xin với Chúa Giêsu: “Xin dủ lòng thương tôi!
Đứa con gái tôi bị quỉ nhập khổ sở
lắm.” Đứa con bị quỉ nhập khổ sở
là đúng rồi. Thế nhưng thực
tế ai khổ hơn ai, đứa con hay bà mẹ?
Con đau khổ một, còn mẹ khổ mười.
Mỗi lần con rên, con quằn quại là lòng mẹ
quặn đau như muối xát, mẹ ước gì
được lãnh lấy mọi cơn đau của con. Chắc hẳn, các bà mẹ đều đã
trải qua những kinh nghiệm như thế. Chính
vì thế thay vì nói “Xin dủ lòng thương con tôi” bà
lại nói: “Xin dủ lòng thương tôi!”
Bà xin
Chúa nhìn đến nỗi đau của một bà mẹ,
đau vì nỗi đau của đứa con. Nhưng Chúa Giêsu không
đáp lại một lời. Tại sao Chúa lại
lãnh đạm với nổi đau của con người
như vậy? Chúa thinh lặng để bà
thấm thía được sự bất lực của
mình, và nhờ đó mà thấy được rõ hơn
rằng, Thiên Chúa là nơi nương tựa duy nhất
của con người.
Bà
chẳng ngã lòng trước thái độ lạnh lùng
của Chúa Giêsu. Bà cứ
lẽo đẽo theo sau mà nài nẵng
xin mãi xin hoài đến nổi các môn đệ không
chịu được những lời lẽo nhẽo
ấy nên trình với Chúa để đuổi bà về.
Mặc
kệ thái độ khó chịu của các môn đệ, bà
trực tiếp giáp mặt Chúa Giêsu và nài xin cứu giúp. Lần này thì bà lãnh đủ một
gáo nước lạnh: “Không được lấy bánh dành
cho con cái mà ném cho lũ chó con.”. Sao lạ vậy? Chúa Giêsu
mới làm phép lạ hóa bánh ra nhiều nuôi năm ngàn
người, vậy mà Người lại nhẫn tâm
khước từ mẩu bánh nhỏ cho người
đàn bà khốn khổ này ư? Những lời khó
nghe Chúa dùng cũng là lời nói với mọi người,
để cho ai cũng thấy được ơn
cứu độ là một hồng ân
Chúa ban bởi lòng thương xót, chứ không phải
bởi sự xứng đáng của bất cứ ai.
Câu chuyện
đã đi đến cao điểm, thử thách đã
đến cùng tột.
Chính trong cơn thử thách như thế ta mới thấy
hết vẻ đẹp của tình mẫu tử và lòng tin
của bà.
Bà
chấp nhận lối so sánh của Chúa. Bà không dám mong được những ân huệ như dân Do Thái, bà chỉ xin chút
vụn vặt thừa thãi cho con bà, bởi vì “lũ chó con
cũng được ăn những mảnh vụn trên
bàn chủ rơi xuống.”
Đến đây thì
Chúa Giêsu chẳng còn lý do gì để chối từ,
Người nói: “Này bà, lòng tin của bà mạnh thật! Bà muốn sao thì được như vậy.”
Nhận biết mình hèn mọn nên hoàn toàn
cậy dựa vào lòng trắc ẩn của Chúa. Đó là sức mạnh của người mẹ
Canaan. Thiên Chúa đầy lòng thương xót
không thể từ chối lời nài van của một
người không sao tìm ra một nơi nương tựa
nào khác ngoài lòng trắc ẩn của Ngài, và Chúa Giêsu nói: “Bà
muốn thế nào, sẽ được như vậy”.
Làm sao mà
Chúa có thể chối từ được trước
tình yêu bao la và niềm tin mạnh mẽ đến vậy. Không phải Người đã từng
bảo: “Hãy xin thì sẽ cho, hãy tìm thì sẽ gặp, hãy gõ
thì sẽ mở” đó sao? Hơn nữa,
Người cũng có một bà mẹ là Đức Maria.
Rồi sẽ có ngày Mẹ Người sẽ khổ
đau đi theo con trên chặng
đường thương khó, trái tim Mẹ như bị
lưỡi gươm đâm thâu khi đứng
dưới chân thập giá. Có lẽ nổi
đau khổ của bà mẹ Canaan này khiến Chúa Giêsu
chạnh nghĩ đến mẹ của mình. Người hiểu
tấm lòng của các bà mẹ, nên chẳng nỡ chối
từ những gì các bà mẹ trong cơn đau khổ
cầu xin.
Lòng tin và tình yêu
giống như đôi cánh đã giúp người mẹ Canaan bay lên rất cao và bay đi rất xa. Cao
lên tới Thiên Chúa. Xa khỏi những
ngăn cách trắc trở. Đến với Chúa Giêsu
bằng lòng tin và tình yêu, người mẹ Canaan nhận được một tình yêu quyền
năng. Thánh Phaolô chia sẽ kinh nghiệm này: “Tôi có thể
làm được mọi sự nhờ Đấng ban
sức mạnh cho tôi” (Pl 4,13).
Bà
mẹ Canaan là tấm gương cho các bậc làm
cha làm mẹ. Cha mẹ nào mà chẳng thương con. Vì
thương con nên mới khổ vì con. Chắc
hẳn, con đau bệnh không làm khổ lòng cha mẹ cho
bằng con hư hỏng. Bao cha mẹ đã bạc
mái đầu vì những đứa con ngỗ nghịch
hư hỏng, bao bà mẹ đã khóc hết nước
mắt vì có đứa con lỡ vướng vào các tệ
nạn vào ma tuý… Trong trường hợp đó, lòng
thương con của các bậc cha mẹ có xoắn
quyện chặt chẽ với lòng tin mạnh mẽ vào
Thiên Chúa hay không? Các bậc cha mẹ đã làm hết cách,
đã tha thiết cầu xin, đã kiên tâm cầu khẩn,
đã tin tưởng cầu nguyện như người
mẹ Canaan này chưa?.
Chúa Giêsu
đã khen ngợi đức tin của người đàn
bà ngoại giáo. Chúa đã đánh giá lòng kiên nhẫn của bà là
một bằng chứng đức tin. Chúa
đề cao một mẫu gương về đức
khiêm tốn, kiên trì và phó thác hoàn toàn nơi Thiên Chúa.
Tình
mẹ cha yêu thương với tất cả hy sinh
chịu đựng luôn đóng ấn và trải dài suốt
những năm tháng của cuộc đời con.
Tình mẹ
thương con là tình cảm thiêng liêng cao quý nhất. Chính
Con Một Thiên Chúa Nhập Thể làm người cũng
đã nhận lấy con đường bình thường
mà trân quý ấy. Maria, người nữ Sion
đã vâng phục ngay từ ngày đầu khi thiên sứ
truyền tin. Từ đó, Mẹ đã
nhận lấy những nhọc nhằn vất vả
của vai trò làm mẹ. Mẹ đã
đảm nhận trọn vẹn thiên chức cao quý
nhưng không thiếu gian truân khổ đau như bất
cứ người mẹ nào trong nhân loại. Trong lòng
tin, người Mẹ ấy đã âm thầm vâng phục,
đón nhận, lắng nghe và bước theo
Con của mình trong hành trình cứu độ. Cuối cùng,
người nữ ấy được Thiên Chúa đoái
thương cất nhắc về Trời cả hồn
lẫn xác, một trong bốn đặc ân cao cả Thiên
Chúa đã ban cho Mẹ.
Mẹ
Maria đang được hưởng niềm vui thiên
quốc. Mẹ hằng
yêu thương con cái trên đường hành hương
về quê trời. Trong cuộc hành hương nội tâm
hay lữ hành nơi dương thế, chúng ta tin rằng có
Mẹ Maria luôn cầu bầu che chở.Trong niềm hy
vọng sẽ được về trời với
Mẹ, chúng ta nhìn lên Mẹ như mẫu gương
của lòng cậy trông, kiên nhẫn với tin yêu và hy
vọng.
|