Ơn Cứu Độ
phổ quát.
Tại một làng bên Ấn Độ có
một đạo sĩ thánh thiện, ai cũng tìm
đến xin đến ông cầu nguyện cho. Cứ
mỗi lần có ai đến kêu cứu, vị đạo
sĩ thường vào rừng, tìm đến một nơi
vắng vẻ và cầu nguyện. Lần nào
Thiên Chúa cũng nhận lời ông và độ trì cho dân
chúng.
Khi nhà đạo sĩ qua đời, dân chúng
trong làng cũng muốn có người kế tục. Họ tìm được một
người tuy không thánh thiện nhưng biết rõ nơi
vị đạo sĩ trước kia
thường đến cầu nguyện cũng như
thuộc lòng lời kinh của ông.
Người này nói với Chúa:
-
Lạy
Chúa, Chúa biết con không phải là người thánh
thiện. Nhưng con tin chắc rằng Chúa không nỡ
bỏ rơi dân Chúa. Xin Chúa nhận lời con mà cứu giúp
họ.
Thiên Chúa đã nhận lời ông và cả dân
làng đều được cứu giúp mỗi khi
đến nhờ ông cầu nguyện.
Khi người này qua đời, thì dân làng
lại phải đi tìm một người khác để
thay thế. Họ
tìm được một người. Người
này thuộc lời cầu nguyện, nhưng lại không
biết chỗ cầu nguyện trong rừng.
Ông bèn thưa với Chúa:
-
Lạy
Chúa, con biết không màng đến nơi chốn. Nơi
nào mà không có sự hiện diện của Chúa. Vậy xin
Chúa nhận lời con mà đến cứu giúp dân Chúa.
Thiên Chúa cũng đã nhận lời ông và
cứu giúp tất cả những ai xin ông cầu
nguyện.
Thế nhưng đến lúc con người
trung gian này cũng qua đời, dân chúng lại phải
đi tìm một người khác để thay thế. Nhưng kẻ kế vị này không biết
chỗ trong rừng lại cũng chẳng thuộc
lời cầu nguyện.
Ông đã thưa Chúa:
-
Lạy
Chúa, con biết Chúa không màng đến công thức của
lời kinh mà chỉ lắng nghe nỗi thống khổ
của dân Chúa. Xin Chúa nhận lời con mà cứu giúp
họ.
Thế là một lần nữa Chúa cũng
nhận lời cầu xin và độ trì dân chúng trong làng. Nhưng sau khi người này
qua đời thì dân chúng không còn biết chọn ai thay
thế nữa. Cuối cùng họ
phải nài nỉ một người mà họ biết là
không đạo đức chút nào. Ông ta
chỉ biết có tiền bạc. Ông càu nhàu với
Chúa:
-
Lạy Chúa,
Chúa là ai mà cứ bắt con cầu nguyện rồi mới
ra tay cứu giúp. Bao nhiêu lời cầu
cứu đây tôi xin giao cho Chúa tất cả. Tuy Chúa
muốn làm gì thì làm.
Nói xong ông quay trở lại với công
việc của mình. Vậy
mà Chúa cũng nghe lời cầu nguyện của ông và dân chúng
trong làng lúc nào cũng được cứu giúp.
Anh chị em thân
mến, Thiên Chúa yêu thương con người bằng
một tình yêu không thể đo lường, tính toán hay
tưởng tượng được. Lời
kinh, nơi chốn, ngay cả sự thánh thiện của
con người không phải những gì cốt yếu
để Thiên Chúa có thể thi thố tình thương
của Ngài. Điều cốt yếu hơn cả mà
Thiên Chúa chờ đợi nơi con người là niềm
tin tưởng, phó thác trọn vẹn.
Trong Tin Mừng hôm
nay, chúng ta thấy Chúa còn nghe lời kêu xin của một
phụ nữ ngoại đạo ở Canaan, vì
nhận thấy lòng kêu xin của bà thật là vững
mạnh. Đức tin quả lấp đầy cái hố xem
ra ngăn cách hồng ân Thiên Chúa với
các dân ngoại. Bà đã kêu cầu với Chúa
Giêsu bằng danh hiệu “Con Vua Đavit”. Bà có lòng trông cậy đặc biệt vào
quyền năng cao cả của Ngài. Nhưng
vì người ngoại đạo nên bà không phải là
người mà Đưc Giêsu phải đến thực
hiện lời hứa dành cho người Do Thái. Chúa làm thinh. Các môn đệ đã mau mắn
can thiệp: “Bà đã làm cho chúng tôi điếc tai mất,
xin Thầy bảo bà ta yên cho chúng con nhờ!”.
Câu trả lời của Đức Giêsu “Thầy chỉ
được sai đến cứu những con chiên
lạc của nhà Israel mà thôi”xem ra ăn khớp với yêu cầu của các môn
đệ. Nhưng cũng cho thấy
rằng, các con chiên lạc của nhà Israel có
thể đôi khi lại ít gắn bó với Đức Giêsu
hơn là những con chiên xa lạ trong dân ngoại. Quả thực,
Đấng chăn chiên tốt lành đã không từ
chối người này hay người kia.
Nghe câu trả
lời có vẻ dứt khoát, người đàn bà không ngã
lòng và cứ nài nẵng: “Lạy Ngài xin cứu giúp tôi”.
Đến đây câu trả lời của Chúa lại có vẻ
khinh bỉ hơn: “Không được lấy bánh dành cho
con cái mà ném cho lũ chó con”. Ai cũng thấy
rằng không nên so sánh như vậy, nhưng chắc
cũng đoán ra rằng có lẽ là một thử thách lòng
tin. Người đàn bà ngoại giáo Canaan
cũng có thái độ như thế, bà đã chịu
chơi không kém. Bà không phản đối mà còn tự
nhận mình là “chó con”trong nhà để đòi
được ăn những mảnh vụn rơi
xuống đất, nghĩa là đòi cho con mình được
khỏi bệnh. Đức Giêsu đọc rõ lòng tin
tưởng của bà, Ngài như lấy làm ngạc nhiên
về lòng tin của bà và đã nhận lời cùng với
lời ca ngợi: “Này bà, lòng tin của bà mạnh thật. Bà muốn sao thì sẽ được vậy”.
Thưa anh chị em,
Thiên Chúa thấu
suốt tận đáy lòng con người và Ngài muốn tìm
ở đấy trước hết là lòng tin. Với lòng tin chân
thật thì bất cứ ai, dù là người ngoại
đạo, cũng được Thiên Chúa ban ơn cứu
độ. Ơn cứu độ của Ngài
là ơn phổ quát, cho mọi dân tộc. Ngày nay Chúa dùng Giáo Hội của Đức Kitô
để cứu độ nhân loại qui tụ mọi
dân tộc lại cho Ngài. Đức Giêsu Kitô là
Đấng cứu độ chung và duy
nhất của cả nhân loại. Thánh Phaolô trong bài
đọc thứ hai hôm nay cũng đã cho thấy: Thiên
Chúa đầy lòng thương xót và muốn ban ơn
cứu độ cho tất cả mọi người. Vì thế, Thánh Phaolo đã quyết định
đi tới dân ngoại để đem lại cho Tin
Mừng cứu độ. Rồi đây Do Thái và dân
ngoại sẽ gặp nhau trong Giáo Hội của Đức
Giêsu như một đàn chiên dưới sự chăn
dắt của một Chủ Chiên.
Thánh lễ tái
diễn mầu nhiệm cứu độ của Thiên Chúa. Nhớ đến
tình thương và ơn huệ lớn lao Ngài đã ban cho
chúng ta qua Đức Kitô, chúng ta hãy cảm tạ Chúa và cùng
với Ngài mở rộng cõi lòng yêu thương đến
với hết mọi người, để ơn cứu
độ phổ quát của Chúa có thể đến
được với mọi dân tộc trên thế giới.
|