Con tưởng!
– Lm. Gioan B. Phan Kế Sự
Bài hát “Con tưởng rằng con vững tin…” của Linh Mục nhạc sĩ Nguyễn Duy quả là suy
niệm thật thích hợp cho chủ đề
Lời Chúa của tuần 19 thường niên năm A. Câu chuyện “Chúa đi trên mặt
biển” và sự kiện “chìm nghỉm” của Phêrô đã nói lên
thực tại thân phận con người khi phải đối diện với những sức ép của mãnh
lực thiên nhiên,thế lực trần gian và cả
chính sự yếu đuối tự thân của
mỗi người.
“Con tưởng rằng
con vững tin, khi đời sống tòan những hoa hồng”. Nhiều khi, chúng ta tưởng
rằng mình đã đủ lớn,lớn cả thể xác, lớn cả chức vị nhưng thực ra chúng
ta cũng chỉ là một
tạo vật thật tầm thường, bé nhỏ và yếu
đuối giữa biển đời mênh mông, đầy
bão tố.
Sức ép của
những cơn gió ngược đến từ thiên nhiên. Những đợt sóng dữ, dồn dập vỗ tứ bề, con thuyền thì chòong chành
sắp chìm, bầu trời phủ một màu đen tối,
chẳng thấy đâu là bến
bờ. Tất cả làm nên
sức mạnh của thiên nhiên khiến cho con người phải hỏang sợ và mất
hết phương hướng, mặc cho những kinh nghiệm từng trải của đời ngư phủ.
Sức ép về tâm
lý đã làm cho các
môn đệ cảm thấy chới với, mệt mỏi và buông xuôi,
hỏang hốt bảo nhau “Ma đấy!” Mất hết niềm tin!
Sức ép của
những cơn gió ngược đến từ con người. Những
cơn bão tố đến từ quyền lực, trù dập, phe cánh xem ra
thời nào cũng tràn ngập xã hội
và cả ngay trong lòng
giáo hội, làm mất “lửa tông đồ” và gây tác hại
mất cả niềm tin. Biết đâu là chân lý, còn
đâu là tình anh em
huynh đệ hay chỉ là chập
chùng thử thách và đêm
tối. Chẳng
còn ai có
nhuệ khí mà chống chèo, chẳng còn ai nhiệt
tâm phục vụ, trước những cơn bão quyền lực, hay cái tôi nội bộ
làm thui chột tính chiến đấu. Hoảng hốt và sợ hãi
là tâm trạng
chung của
các tông đồ ngày xưa và cả
ngày nay trước sức ép ngược
gió đến từ con người! Mất hết niềm tin!
Sức ép của
những cơn gió ngược đến từ chính bản thân: Bệnh tật, yếu đuối và cả những cơn “cám dỗ
ngọt ngào” của xác thịt,
quyền lực, tình cảm đang làm cho
mọi người ngày càng mất
hết phương hướng giữa chợ đời đầy dẫy những cạm bẫy. Giá trị của con người đang bị đảo lộn bởi những thách thức của nếp sống văn minh hưởng
thụ, bởi trào lưu chạy
theo thành
tích bề ngoài, “yêu cuồng
sống vội, đầy thác loạn”. Con người
cứ luôn phải đối diện với những “cơn sóng ngược” khi sống niềm tin của mình. Mất hết niềm tin!
Không có Chúa trên thuyền
cùng đồng hành, các môn
đệ một mình đương đầu với những cơn sóng dữ. Cảm giác bị bỏ rơi và cô độc,
lẻ loi sẽ mãi là
những cơ hội làm cho
các tông đồ cảm thấy hỏang hốt, sợ hãi và đánh
mất hết phương hướng.
Con người đang
dần dần tự đánh mất hết niềm tin vào những giá trị tôn giáo
và chỉ cần những thử thách nho nhỏ, những khó khăn hay những đòi hỏi hy sinh, con người
sẽ bị chao đảo, và chìm nghỉm
trong vực thẳm của đam mê dục
vọng.
“Sao con lại hoài nghi”. Chúa đang
tra hỏi từng người chúng ta về
sự tín thác, tin cậy vào Ngài. Trong mọi nơi mọi lúc, Thiên Chúa,
Ngài vẫn luôn ở bên cạnh, đồng hành với kiếp người, bởi Ngài hiểu rất rõ thân phận
con người thật
mong manh và yếu hèn
của chúng ta. Chúa đã
từng trấn an Phêrô “cứ
yên tâm, Thầy đây, đừng sợ” nhưng rồi “ông vẫn sợ”
“Sao con lại hoài nghi”. Đó
chính là thực tại của con người chúng ta hôm
nay khi mà trước mắt bầy ra biết
bao cơn “cám dỗ ngọt
ngào” khiến chúng ta không
còn vững tin vào Chúa. Tiền
bạc, dục vọng, quyền lực đang ngày càng làm
lu mờ
con mắt đức
tin của chúng ta.
Lời cầu nguyện:
“Lạy Chúa, xin cứu chúng
con kẻo chết mất”. Mang thân phận con người với sự giới hạn vì “gió
ngược”, niềm
tin của chúng con dễ tròng trành giữa biển đời với biết bao thử thách.
Xin Chúa hãy là “núi
đá” là “điểm tựa” để chúng con cậy trông và tín thác.
“Thưa Thầy, xin cứu con với” …..“Vì lạy Chúa, Chúa biết con yếu đuối và đổi thay.
Con đang cần đến Chúa từng phút giây, khi an
vui cũng như khi sầu
đầy”…. Amen.
|