Năm chiếc bánh và
hai con cá
(Suy
niệm của Lm. Giuse Trần Việt Hùng)
Bước ra khỏi thuyền, Chúa
Giêsu đã tỏ lòng thương xót, ủi an, dậy
dỗ, chữa lành và ban phát của ăn nuôi dân. Gặp
những người cùng khổ và bệnh tật, Chúa xót
thương chữa lành họ: Người thấy dân
chúng đông đảo, thì thương xót họ, và
chữa những người bệnh tật trong họ (Mt
14,14). Chúa dậy dỗ và mở mang kiến thức
để họ hiểu biết về mầu nhiệm
Nước Trời và tình yêu của Thiên Chúa. Thiên Chúa luôn
yêu thương và quan phòng cho mọi loài thọ tạo. Hãy
xem chim trời: chúng không gieo, không gặt, không thu tích vào kho;
thế mà Cha anh em trên trời vẫn nuôi chúng. Anh em lại
chẳng quý giá hơn chúng sao? (Mt 6,26).
Để tiếp tục ban phát ơn
lành, Chúa Giêsu cần lòng quảng đại và sự góp
phần nhỏ bé của chúng ta. Thánh Matthêô diễn tả:
Các ông thưa lại rằng: "Ở đây chúng con
chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá". Người
bảo các ông rằng: "Hãy đem lại cho
Thầy"( Mt 14,16). Chúa nhận 5 chiếc bánh và 2 con cá
nhỏ, Chúa đã đọc lời chúc tụng, tạ
ơn và phân phát cho mọi người. Chúa ban cho dân
đầy dư tràn trề và ăn uống thỏa thuê.
Chúa Giêsu duỡng nuôi con dân bằng của ăn tinh
thần và cả của ăn thể xác.
Năm bánh hai cá là biểu tượng
nguồn tốt lành mà mỗi người chúng ta đang
sở hữu. Mỗi cá nhân đều có một kho tàng vô
giá ẩn sâu trong tâm hồn. Tôn giáo giúp chúng ta khơi
dậy những tâm tình, những ân huệ và những
khả năng được trao ban. Chúng ta không thể nói
rằng chúng ta không có gì để cho đi. Mỗi
người có cả một kho tàng tình yêu, sự cảm
thông, tình xót thương và lòng quảng đại. Cái gì
cũng có thể cho được, chúng ta có thể cho
đi một nụ cười thân thiện, một
lời nói êm nhẹ, một cử chỉ yêu thương,
một thái độ tử tế, một ánh mắt thông
cảm, một vòng tay ấm áp, một tâm tình chia sẻ
tế nhị và một chút bánh, một ly nước. Khi
chúng ta biết cho đi, chúng ta sẽ nhân đôi niềm vui
cả vốn lẫn lời. Cho đi là làm giầu thêm cho
chính mình. Khi lồng ngực còn thở và trái tim còn
đập, chúng ta còn có cái để cho, cho đi niềm
tin, niềm hy vọng và cậy trông. Càng cho càng có thêm.
Xởi lởi trời lại cho mà.
Ngày xưa, khi đi giảng đạo
tại những nước nghèo đói xa xôi, các nhà
truyền giáo đã dùng mọi cách thế để đi
vào lòng dân. Một trong những cách cụ thể, là lo cho
dân có nơi ăn chốn ở, giúp đỡ, dậy
dỗ và dùng thuốc thang chữa lành bệnh tật. Có
nhiều người theo đạo vì: Theo đạo có
gạo mà ăn. Điều này không sai, nhưng nếu
lạm dụng sự giúp đỡ thì mất đi ý
nghĩa của việc truyền đạo. Chúng ta
thường nghe nói: Có thực mới vực
được đạo. Đúng vậy, con người
không sống trên mây trên gió, mà là cuộc sống cụ
thể chân chạm đất. Những nhu cầu thể
xác về ăn mặc không thể thiếu. Không phải
ngày xưa khi mơi truyền đạo, mà cả ngày nay
cũng thế, những nơi vùng sâu vùng xa nghèo đói
cũng cần sự trợ giúp về cái ăn cái mặc.
Không thỏa mãn nhu cầu thể xác thì khó có thể tập
trung cầu nguyện, thờ phượng và trau dồi
kiến thức văn hóa về đạo giáo hay về xã
hội.
Ở Ấn Độ, người dân
bị phân biệt giai cấp, những người cùng
đinh nghèo đói và bị khinh bỉ. Mẹ Têrêxa đã
phục vụ lâu năm tại đây. Mẹ đã lập
nhiều nhà Tế Bần. Có nơi, các chị Dòng Bác Ái
mỗi ngày phải lo phục vụ cả 9 ngàn
người ăn. Một ngày không nấu là một ngày
họ không có gì ăn. Vào ngày nọ, có một cặp
vợ chồng mới cưới đến thăm và dâng
cúng món tiền lớn. Mẹ Têrêxa hỏi: Ở đâu anh
chị có món tiền lớn thế? Anh chị trả
lời: Họ mới cưới nhau được hai
ngày. Chúng tôi quyết định không tổ chức đám
cưới vì muốn dành số tiền này để nuôi
người nghèo. Mẹ hỏi: Tại sao anh chị
lại muốn làm như thế? Họ trả lời
rằng vì chúng tôi yêu nhau và muốn bắt đầu
cuộc sống hôn nhân với hành động hy sinh này.
Biết rằng họ thuộc hàng quý phái. Cử chỉ
thật đẹp từ cõi lòng.
Tu thân tích đức là hướng
nội. Từ bi hỉ xả và từ thiện bác ái là
hướng ngoại. Khi có nội công thâm hậu, thì con
người sẽ có sức mạnh phi thường. Ý chí
là nguồn sức mạnh. Không phải mọi
người to lớn, khỏe mạnh và cường tráng
là người có nội lực thâm sâu. Ý chí giúp con
người thành nhân và thành thánh. Vị thánh nào cũng có
một ý chí kiên cường. Vị thánh nào cũng biết
xả thân và cho đi. Cho đi mà không cạn kiệt. Cho
đi là hướng ra tha nhân. Càng xả thân càng làm cho
sự hiện hữu của mình thêm phong phú. Các thánh nhân
đã cho đi không ngừng để làm giầu cho tha nhân
và cho chính mình. Chúa Giêsu xuống trần gian, Ngài cho đi
với cả trái tim yêu thương, sự tha thứ, thông
cảm, chữa lành, sự bình an và cả mạng sống
của chính Ngài.
Khi Chúa Giêsu chữa lành, Chúa chữa
tận căn và bệnh tật chấm dứt. Khi Chúa ban
của ăn, Chúa ban dư tràn. Mọi người
đều ăn no. Và người ta thu lượm
được mười hai thúng đầy những
miếng bánh vụn (x. Mt 14,20). Khi Chúa yêu thương, Chúa
hiến cả thân mình đến giọt máu cuối cùng.
Chúa không ban ơn nửa vời. Bước theo Chúa, Chúa
cũng đòi hỏi một sự dứt khoát: Cũng
vậy, ai trong anh em không từ bỏ hết những gì
mình có, thì không thể làm môn đệ tôi được (x.
Lc 14,33). Xem ra sự đòi hỏi của Chúa không dễ.
Làm sao chúng ta có thể từ bỏ hết những gì chúng
ta có? Chúng ta thường tìm cách tránh né vấn đề và
nêu ra nhiều lý do để chối từ. Các tông đồ
xưa đã thực hành lời Chúa một cách triệt
để. Các ngài sống trọn vẹn lý tưởng và
chết cho sứ mệnh của mình. Thánh Phaolô đã lên
tiếng nói rằng: “Tôi sống, nhưng không còn phải là
tôi, mà là Đức Ki-tô sống trong tôi. Hiện nay tôi
sống kiếp phàm nhân trong niềm tin vào Con Thiên Chúa,
Đấng đã yêu mến tôi và hiến mạng vì tôi” (Gal
2,20).
Chúa trao quyền năng cho các tông
đồ và sai các ngài ra đi trong tin yêu và phó thác: Đi
đường, đừng mang bao bị, đừng
mặc hai áo, đừng đi dép hay cầm gậy. Vì thợ
thì đáng được nuôi ăn (x. Mt 10,10).
Tôi nghe kể các tu sĩ Dòng Tên trong
những năm huấn luyện tập tu. Mỗi tu sĩ
ra đi vào đời trong một tháng thử thách, họ
không được mang theo đồ dùng tiền bạc.
Họ phải tự lo liệu tất cả, khát xin
uống, đói xin ăn, tự tìm nơi ăn chốn
ở và mọi nhu cầu thể xác tự giải
quyết. Sống hoàn toàn trong sự phó thác nơi Chúa và
cậy nhờ lòng tốt người khác. Trong những
ngày lang thang giữa chợ đời, cũng có khi các tu
sĩ bị xua đuổi, bị khinh rẻ, bị nghi
ngờ và bị coi là kẻ ăn bám xã hội. Luyện
tập nhân đức cần trải qua những gian truân
và nhẫn nại sẽ giúp họ trưởng thành trong
đời sống phục vụ sau này.
Thiên Chúa quan phòng cho mọi loài thảo
mộc sinh hoa trái và ban nguồn thực phẩm để
dưỡng nuôi con người trong thiên nhiên. Trong lịch
sử cứu độ, một đôi khi Thiên Chúa can
thiệp ban phát ân sủng trực tiếp như
nước uống, Manna và chim cút cho dân Do-thái suốt hành
trình lữ hành trong hoang địa. Nay Chúa Giêsu làm phép
lạ cho bánh và cá hóa nhiều để nuôi dân. Bánh và cá là
hình ảnh của bánh hằng sống mà Chúa sẽ ban chính
là Mình và Máu Thánh Chúa. Chúa Giêsu đã chọn chính bánh
rượu là của ăn hằng ngày để hiến
thánh. Khi bánh rượu được hiến dâng trên bàn
thờ, qua lời truyền phép của linh mục, bởi
quyền năng của Chúa Thánh Thần, bánh rượu
đã trở nên Mình và Máu Thánh Chúa để dưỡng
nuôi toàn dân. Của ăn thần lương này đã giúp
thỏa mãn mọi khát khao của con người dẫn vào
cuộc sống đời đời.
Chúa ban cho dư tràn nhưng Chúa cũng
nhăc nhở con người không được phung phí.
Sau khi dân chúng ăn no thỏa, Chúa kêu gọi mọi
người thu dọn: Mọi người đều
ăn no. Và người ta thu lượm được
mười hai thúng đầy những miếng bánh vụn
(x. Mt 14,20).
Không một ân huệ nào là vô ích. Dù là
một chút ít miếng vụn, đó cũng là hồng ân.
Trong thế giới chúng ta đang sống, đang có
biết bao nhiêu người lên giường ngủ mà
bụng còn đói, trong khi nhiều người ăn
uống thừa thãi và hoang phí. Xã hội bất công
đưa dẫn đến con người tham lam và ích
kỷ. Chỉ muốn gom góp và làm giầu cho chính mình. Chúng
ta biết rằng thu vào là tiêu hao và tan biến. Có biết
bao nhiêu nguồn sung túc của thế giới đã bị
chiếm đoạt bất công. Có những người
sống như nhà phú hộ giầu có, hằng ngày yến
tiệc linh đình, trong khi bên cạnh nhà có Lazarô đói
khổ, bệnh tật và thèm khát chén cơm thừa mà
chẳng ai cho. Câu truyện đời như thế
vẫn xảy ra hằng ngày. Hậu qủa thưởng
phạt ngày sau tách biệt mỗi người một
nơi.
Năm bánh hai cá là vốn liếng mà
mỗi người chúng ta có được. Chúng ta
đừng đem chôn vùi, nhưng hãy trao tặng lại cho
Chúa, để Chúa biến hóa ra nhiều phân phát cho mọi
người. Mỗi người hãy cùng chung góp khả
năng, sức lực, của cải và thời giờ
để sinh hoa kết qủa trong cuộc sống này.
Không có một cuộc sống nào là vô ích. Ai cũng có
thể góp phần làm tốt cho xã hội và Giáo Hội.
Lạy
Chúa, xin khơi dậy kho tàng ân sủng trong lòng con,
để chúng con biết đem ra phân phát và chia sẻ
với mọi người.
Tất
cả là hồng ân! Chúng con cảm tạ danh Chúa
đến muôn ngàn đời.
|