“Mưa bay! Mưa bay! Ấm cúng trong này.”
“Một hôm trời
bão, Em vào chơi đây.”
(dẫn từ
thơ Đinh Hùng)
Mt
14: 13-21
Mưa bão hôm ấy, cộng đoàn dân Chúa cũng đã hay
tin về cái chết của thánh Gioan Tẩy Giả. Rất
nghiệt ngã. Ấm cúng nơi này, lòng người cũng
đã được Chúa sưởi ấm bằng phép lạ
nhân rộng bánh/ cá cho mọi người. Rất lạ
thường. Lạ, như trình thuật thánh Mátthêu ghi lại,
rất hôm nay.
Trình thuật hôm nay, thánh Mátthêu ghi về sự kiện rất
đặc biệt trong đời Chúa. Nhưng không dễ,
để diễn tả xem đó là sự kiện gì. Và
không dễ, để áp dụng vào đời sống của
ta hôm nay.
Sự kiện hôm ấy, có Đấng Mêsia ra ngoài trời
rảo bộ đã thấy cả ngàn người Do thái
đi theo Ngài. Chạnh lòng thương, Chúa đã nuôi ăn
cả ngàn người chỉ với 5 tấm bánh và hai con
cá. Vẫn hiểu rằng, đây là phép lạ do Chúa làm.
Phép lạ duy nhất trong cả bốn sách Tin Mừng.
Nhưng được nhắc đến những 6 lần:
riêng thánh Máccô và Mátthêu mỗi vị ghi chú đến 2 lần;
thánh Luca và thánh Gioan mỗi vị chỉ một lần. Các
thánh đều coi đó như biến cố lớn trong
đời hoạt động công khai, của Chúa.
Nhờ thánh Mátthêu, ta được biết Hêrôđê
cũng đã tổ chức một bữa tiệc cho
người giàu có và trong đó có cả người nghèo
nhưng không hèn, là thánh Gioan Tẩy Giả vừa trả
giá rất đắt, bằng đầu mình. Cho bữa tiệc.
Trái nghịch lại buổi tiệc đầy tai tiếng
ấy, là tiệc ngoài trời do Chúa khoản đãi những
kẻ đói/nghèo, thôi. Người giàu khi ấy, đâu biết
rằng mình đã bỏ lỡ cơ hội đến tham
dự.
Thế rồi, điều thực sự xảy đến
cũng đã đến, đó là yếu tố buổi tiệc
Chúa dọn, lại diễn ra ở nơi hiu quạnh. Có cỏ
xanh làm chiếu đất cho dân ngồi. Có thể là, tiệc
Chúa dọn xảy đến vào mùa Xuân. Tức, mùa Vượt
qua của người Do thái. Có thể, cũng không xa là mất
chốn biển hồ Galilê, khiến Chúa phải lên đò
như Ngài vẫn thường làm, hầu tránh con mắt
dòm ngó của vua quan thời đó vẫn chực rình những
ai qui tụ đám đông quần chúng quyết đi theo.
Đám đông quần chúng, vẫn có thói quen tụ tập
quanh Ngài, ở gần hồ. Họ lắng nghe Lời Ngài
diễn giải, suốt cả ngày. Và, còn được
Ngài chữa lành. Ngài chạnh lòng thương và xử thế
rất nhanh chóng kẻo rồi tình thế trở nên xấu
xa, không kịp cho dân chúng thoát nạn. Sự thể là: dân
chúng hôm ấy chẳng có gì để ăn. Làng mạc lại
ở xa. Thấy vậy, đồ đệ Chúa mới
xin Ngài ra tay làm động tác ngoại lệ, để
giúp họ. Nhưng Ngài nói rõ: “Các ngươi hãy giúp
họ…” Điều cần nhấn mạnh ở
đây, là cụm từ “các ngươi” được
thánh sử dùng đến. Cứ sự thường, mỗi
lần có khó khăn, người người đều
yêu cầu Chúa giải quyết. Hoặc, họ chỉ xin,
chứ không tự mình tìm cách giải quyết.
Đồ đệ thấy thế, bèn kể Chúa nghe: “Ở
đây, chúng tôi cũng chẳng có gì, chỉ một vài
thứ…” không đủ cho vài người. Làm sao phân phát
cho quảng đại quần chúng. Nói thế, có nghĩa:
đồ đệ Chúa ở vào tình cảnh rất hãn hữu
cũng đành bó tay. Tuyệt vọng. Chẳng làm gì
được, hoặc có làm thì cũng không ra hồn.
Đó, chính là vấn đề đặt ra cho dân con đồ
đệ: luôn thấy mình bất tài. Vô vọng. Nên làm sao
giúp ích nhiêu người được. Đó sự thường,
mọi chuyện đều thế.
Và, đó là lúc Chúa ra tay làm thay cho đồ đệ. Ngài
truyền cho đồ đệ bảo dân chúng ngồi xuống.
Rồi Ngài cầm lấy thức ăn. Ngẩng mặt
lên mà chúc tụng. Bẻ bánh ra. Và truyền lệnh phân phát
cho dân chúng ăn. Trong hầu hết các sách Tin Mừng, ở
đề mục, người đọc vẫn chỉ thấy
những cụm từ, nào là: nhân rộng, hoá bánh thành nhiều.
Nhưng chỉ mỗi bản Bẩy Mươi gốc Hy
Lạp, là không thấy những chữ như thế. Trái lại,
chỉ gồm mỗi động từ “phân phối”.
Tức san sẻ những gì mình có. Cho mọi người.
Có thể là, chính Chúa gia tăng lượng thực phẩm,
như ta nghĩ. Cũng có thể, phép lạ này, không chỉ
là sự lạ của người trần. Do người
trần làm ra, để người phàm trần biết mà
san sẻ những gì mình có. Làm được thế, của
cải trên thế giới mới đủ cho mọi
người, quanh ta. Thật ra, người phàm trần vẫn
đói nhiều kiến thức và quyền lợi đồng
đều, hơn điều mình cần có, như
cơm/bánh hằng ngày.
Và, khi ta đã biết sẻ san của cải
thiêng liêng, như: tình yêu, lòng kính trọng và nhận biết
những người sống chung quanh, thì khi đó ta sẽ
không mất đi điều gì. Bởi khi ấy, ta càng
được yêu. Càng được kính trọng và nhận
biết từ những người được ta san sẻ.
Ta tặng họ những thứ họ cần, như tình
yêu. Nói cách khác, sẻ san cơm/bánh rồi cũng sẽ cạn
dần thức ăn. Bởi, ai cũng đều có phần.
Còn, san sẻ tình yêu, thì khác.
Ngoại trừ ngày hôm ấy, xảy ra phép lạ vật
chất, rất có thật -và, chắc rằng ai trong
chúng ta cũng đều tin như thế- thì điều
này cũng không quan trọng bằng những điều hệ
trọng ở đây, hôm nay: là chính việc sẻ san. Phân
phối. Không phải việc sản sinh cơm/bánh mới rất
cần, mà là sự sẻ san, cho đi.
Đó, là điều mọi người trông đợi
nơi người Do thái. Nơi, dân con Đạo Chúa vẫn
được coi là tốt đẹp, lành thánh. Trông đợi
mọi người sẻ san những gì mình đang có,
đặc biệt ở bữa tiệc, là thức ăn.
Trình thuật hôm nay, không thấy ghi về nỗi ngạc
nhiên trước sự “lạ” nhận thấy được
nơi quần chúng, hoặc đồ đệ, về việc
Chúa làm. Bởi, dưới nhãn quan của họ, đó là
những việc cần phải làm. Và nên làm. Dù, họ không
thấy nhiều người thường vẫn làm
như thế. Những gì xảy đến là việc phải
đến. Xem thế thì, sẻ san/phân phối mới là ý
chính của trình thuật.
Nay lại hỏi, trình thuật truyện kể hôm nay áp dụng
cho ai đây? Điều gì cần áp dụng?
Nếu chỉ nhìn một phía, hẳn ta sẽ thấy trình
thuật vẫn gói trọn tín thư rất khích lệ. Tín
thư đây, đề nghị mọi người hãy ra
ngoài trời mà tổ chức những buổi sinh hoạt,
nhưng đừng mang nhiều, cho mọi người. Cứ
cầu xin thật nhiều, tự khắc Chúa sẽ làm
phép lạ lớn lao, để thuận ban cho ta, hầu
mãn nguyện. Phải đó là việc Chúa vẫn làm vào các
buổi tụ tập, rất đông người? Ai là
người khả dĩ lập lại cùng một phép lạ
khi con dân Ngài hết của ăn/thức uống, mà trời
thì tối. Lại xa phố xá cùng phố chợ?
Nhìn vào thế giới, nếu người người biết
sẻ san những gì mình hiện có cho người khác, nhất
là những người thiếu thốn hoặc chẳng
có gì để sống còn, thì thực chất của vấn
đề thực ra không phải chỉ là việc “nhân rộng”
hoặc “hoá bánh thành nhiều”, cho mọi người. Mà là,
thế giới hôm nay đã có quá nhiều thứ, cho mình
dùng. Có nhiều hơn tình trạng bình thường mình vẫn
có. Trong khi đó, có những thứ mình có thì lại ít
hơn phải có, đó là: lòng lân tuất. Chính trực. Và,
nhớ rằng: ngưới khác cần nhiều hơn
mình.
Quyết sẻ san, là: nhất quyết giảm đi những
gì ta đang có. Giảm, niềm vui vì có của dư của
để, và sự thoải mái cho bản thân. Như thế,
mới gia tăng của cải và sự thoải mái cho
người còn thiếu thốn được. Phải
chăng, đó là điều Chúa muốn ta làm ngay, lúc này?
Thánh Phaolô có lần nói: “Quả thật, anh em biết
Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, đã có lòng quảng đại
như thế nào: Người vốn giàu sang phú quý,
nhưng đã tự ý trở nên nghèo khó vì anh em, để
lấy cái nghèo của mình mà làm cho anh em trở nên giàu có.” (2Cr
8: 9-10)
Quả có thế. Khi ta có rất ít để có thể sống
sót, thì lúc đó ta sẽ tìm cách trở nên người khác,
không phải để có được sự thoải mái
mình vẫn sống trước đây, nhưng còn phải
hơn trước, rất nhiều. Phải chăng đó
là điều Chúa dạy ta phải như thế, qua phép lạ
“sẻ san”, cho đi này?
Ngày nay, ta không thể sửa đổi cái nghèo của thế
giới bằng cách tổ chức những bữa ăn
ngoài trời, cho nhiều người. Mà là, đổi thay
cơ cấu kinh tế/chính trị của thế giới,
tận thâm căn. Ngày nay, phải chăng cơm áo gạo
tiền, là những gì thâm căn nơi kính tế thế giới?
Của ăn và thức uống có là khó khăn của những
người bị mất việc. Những kẻ sống
vô gia cư, chết vô địa táng? Vẫn cứ lang
thang ngoài phố chợ?
Và cứ thế, các vấn đề khúc mắc
cứ mãi đặt ra. Có là điều bức bách đối
với người không điện thoại di động?
Không thẻ tín dụng. Không an sinh? Những người
không có, là không có gì? Phải chăng cơm áo, gạo tiền
là vấn đề bức bách nhất? Tại sao người
nghèo đói lại là người dễ bị SIĐA nhất?
Tại sao ta vẫn được
bảo cho biết: phân nửa dân số thế giới hôm
nay vẫn cứ than phiền là mình không đủ ăn? Tại
sao phân nửa số người còn lại, chỉ phàn nàn
về tham vọng. Dục vọng. Và, khát vọng? Có lẽ,
đã đến lúc ta nên ngồi lại mà tái thẩm định
hệ thống giá trị, để rồi sẽ làm
được điều gì đó, cho mọi người.
Chí ít, là những người còn thiếu thốn. Nghèo hèn.
Khá bức bách.
Phải chăng trình thuật hôm nay chỉ kể đến
bẩy thứ, như cá và bánh Chúa ban cho những người
theo chân Ngài, mà nghe giảng? Không. Tám thứ mới đúng.
Bởi, ở buổi Tiệc Ly, chính Chúa cũng ban cho ta
Thân Mình Ngài, để ta nhận lấy mà ăn. Giả
như, ta thực sự nuôi sống bằng sự hiện
diện của Ngài. Bằng, hệ thống giá trị Ngài
ban cho, có lẽ thế giới mình đang sống, sẽ
khác. Hẳn là, khi ấy, ta mới thực sự có
được bữa tiệc ngoài trời, Chúa tổ chức.
Theo kiểu của Ngài. Mới đúng.
Trong tâm tình đó, cũng nên ngâm câu thơ để ngỏ
của nhà thơ viết về sự “Ấm cúng”, như:
“Em bớt lạnh chưa?
Lòng tôi kề đó,
Một ngọn đèn đỏ,
Đôi lòng đêm xưa.
Em ngồi em nhớ,
Tôi ngồi tôi mơ:
Một đời nho nhỏ,
Một phòng xinh xinh,
Cảnh trời mưa gió,
Và hai chúng mình.”
(Đinh Hùng - Ấm Cúng)
Với nhà thơ, bớt lạnh chỉ mỗi hai chúng
mình. Nhưng với nhà Đạo, người bớt lạnh,chỉ
khi nào ta biết sẻ san nhưng cơm, cùng áo. Với gạo
tiền. Đó cũng là ý nghĩa của trình thuật, rất
hôm nay. Và mai ngày. Ở nơi đây.
Lm Nguyễn Đức Vinh Sanh –
Mai Tá lược
dịch.
|