Cộng
tác
Trong ba năm
giảng dạy của Chúa Giêsu, các sách Tin Mừng kể
lại hai lần Chúa làm phép lạ hóa bánh ra nhiều. Phép lạ kể
lại trong bài Tin Mừng hôm nay là lần thứ nhất,
xảy ra vào tháng tư, gần lễ Vượt Qua
của năm 29, tức là vào năm thứ hai giảng
dạy của Chúa Giêsu. Chúa muốn nói gì
với chúng ta khi làm phép lạ này?
Điều thứ
nhất, Chúa muốn nói với chúng ta về lòng
thương xót. Xưa kia trong sa
mạc, trên đường về Đất Hứa, dân Do
Thái đã kêu xin Chúa ban lương thực cho họ.
Trước những lời kêu xin đó Thiên Chúa đã không
làm ngơ và đã ban man – na cho họ.
Cũng vậy, Chúa Giêsu đã không làm ngơ trước
cảnh dân chúng đi theo Ngài để
nghe Ngài giảng dạy ở một nơi đồng
không mông quạnh mà không có gì ăn, Ngài đã hóa bánh ra
nhiều cho họ ăn no, Ngài đã thương xót
họ. Trong bối cảnh của phép lạ
này, chúng ta thấy có hai thứ thương xót. Các môn
đệ thấy trời đã về chiều và
người ta mệt mỏi rồi, các ông tội
nghiệp họ và đã thưa với Chúa: “Xin Thầy
giải tán dân chúng để họ vào các làng mạc mua
thức ăn”. Đó là thứ thương
xót thứ nhất, thứ thương xót nhập
đề. Lòng thương xót này cần
thiết vì là khởi điểm. Nhưng
nếu chỉ dừng lại ở đó thôi thì chưa
đủ. Vì thế, Chúa muốn các môn đệ
bước qua thứ thương xót khởi điểm
đó, đem thứ thương xót nhập đề vào
thứ thương xót thứ hai, thứ thương xót
nhập cuộc: “Các con hãy lo cho họ ăn”. Quả thực, có tấm lòng thương xót
người khác là một điều tốt rồi,
nhưng chưa đủ. Có những lời nói xót
thương người khác cũng là một điều
tốt rồi, nhưng chưa đủ, mà cần
phải có việc làm cụ thể, phải có hành
động xót thương thực sự nữa, Chúa Giêsu
đã thể hiện như thế và Ngài dạy chúng ta hãy
sống như thế. Chúng ta hãy nghĩ xem;
trước những nỗi đau của người
khác, trước những túng thiếu của người
anh em, chúng ta thường có những thái độ nào?
Thái độ ngoảnh mặt làm ngơ, bưng tai giả điếc là thái độ không
thể nào chấp nhận được, mà trong thực
tế có nhiều người trong chúng ta đã có thái
độ đó. Rồi có lòng trắc ẩn hay những
lời nói an ủi, khích lệ, thông cảm là thái
độ tốt rồi, nhưng tốt nhất vẫn là
biết chia sẻ, biết san sẻ, giúp đỡ. Chúa
không đòi chúng ta những việc làm to lớn, nhưng
đòi chúng ta phải biết san sẻ, phải biết cho
những gì nằm trong tầm tay,
nằm trong khả năng của mình, phần còn lại
Chúa sẽ thực hiện. Chúng ta hãy nhớ: điều
quan trọng không phải là cho ít hay cho nhiều nhưng là
ở chỗ biết ý thức người khác cũng là
con Thiên Chúa, cũng là anh chị em của chúng ta. Trong ý
tưởng đó, chúng ta hãy suy nghĩ những lời phát
biểu trước quốc hội của ông Ganhdi, vị
anh hùng đã áp dụng phương pháp bất bạo
động để giải phóng dân tộc An
Độ khỏi ách thống trị của Anh Quốc.
Ông Ganhdi đã nói: “Theo quan niệm của tôi thì về
một ý nghĩa nào đó, chúng ta là những người ăn cắp. Bởi lẽ nếu tôi có
một vật nào đó mà tôi không cần ngay bây giờ
nhưng tôi vẫn giữ nó, thì đó là tôi ăn
cắp vật đó từ một người khác đang
cần đến nó. Tại An
Độ hiện nay, chúng ta có ba triệu người
mỗi ngày chỉ ăn một bữa và thức ăn
của họ chỉ là một miếng bánh và một nhúm
muối. Trước thực tại này, quí
vị và tôi không có quyền sở hữu một vật gì
mà chúng ta không trực tiếp cần đến, cho
đến khi ba triệu người này được
ăn no, mặc ấm”. Những lời
phát biểu đó cũng là những gợi ý giúp chúng ta
hiểu và sống lời Chúa hôm nay.
Điều thứ
hai, Chúa Giêsu muốn nói với chúng ta qua phép lạ hóa bánh
này là sự cộng tác của chúng ta trong chương trình
của Thiên Chúa. Với quyền năng vô biên, Chúa
chỉ cần phán một lời là có dư thừa bánh cho
mọi người ăn, nhưng Chúa muốn các môn
đệ cộng tác với Ngài khi Ngài bảo các ông: “Các
con hãy lo cho họ ăn”. Khi các môn đệ
tìm được 5 chiếc bánh và 2 con cá rồi Chúa
mới làm phép lạ. Điều này nhắc nhở
cho chúng ta biết: cần có sự cộng tác của chúng
ta trong chương trình của Thiên Chúa đối với
chúng ta, nghĩa là bên cạnh tình thương và ơn phúc
của Chúa, cần có sự cộng tác của chúng ta
để xây dựng cuộc đời mình. Dĩ
nhiên với quyền năng vô biên, Chúa có thể làm
được mọi sự, nhưng Chúa muốn chúng ta
cộng tác với Ngài bằng tất cả những gì
chúng ta có, kể cả sự dốt nát, hèn kém, vô dụng
của chúng ta. Chúng ta đừng chỉ
trông mong Chúa làm phép lạ, dĩ nhiên Chúa có thể làm,
nhưng Chúa muốn chúng ta đóng góp bằng thiện chí,
bằng cố gắng, bằng kiên nhẫn, bằng hy sinh.
Đừng kể trong đời thường mà thôi
nhưng cả trong ơn cứu chuộc nữa, như
thánh Âu Tinh đã nói: “Thiên Chúa tạo dựng chúng ta, Ngài
không cần hỏi ý kiến chúng ta, nhưng để
cứu chuộc chúng ta, Ngài cần có sự cộng tác
của chúng ta”.
Câu chuyện sau
đây minh họa cho điều đó: Một nhà văn Kitô giáo đã dựng một vở
kịch diễn tả vụ hành quyết một tên
trọng phạm tại một thị trấn nhỏ
thời Trung Cổ. Theo phép nước, chỉ có một
lối thoát chết cho tử tội là nộp đủ
1000 đồng tiền vàng để chuộc mạng. Nhà
vua tỏ ra hào hiệp tặng hết số vàng 700
đồng mang theo trong một chuyến
tuần du qua đây, hoàng hậu theo gương có 200
đồng cũng giúp hết, các cận thần đi theo
cũng dốc túi. Người ta đếm
được 999 đồng, còn thiếu một
đồng. Công lý không thể nhân nhượng, đành
phải thi hành pháp lệnh. Toán hành quyết tròng dây
thừng vào cổ tên tử tội thiếu may mắn. Khi
sắp sửa rút dây thì có một tiếng kêu lớn: “Khoan
đã, lục soát người nó đi, biết đâu
đấy”, tên đao phủ lần mò khắp
người tội nhân và móc ra được một
đồng hắn giấu trong lưng quần từ
hồi nào mà hắn cũng không nhớ nữa. Thế là
đủ 1000 đồng, tên tử tội được
thoát chết. Có lẽ chúng ta đều
hiểu câu chuyện này phải không? Chúa
Giêsu đã cứu chuộc chúng ta, Mẹ Maria đã trợ
giúp chúng ta, các thánh cũng trợ giúp chúng ta, và chính chúng ta
cũng phải góp phần. Tóm lại, dù
chúng ta là ai, dù chúng ta hèn kém thế nào, chúng ta hãy cố
gắng với hết khả năng của mình, Chúa
sẽ trợ giúp chúng ta.
|