Nhổ đi hay
sống chung – Lm. Trịnh Ngọc Danh
“Đừng, sợ rằng khi gom
cỏ lùng, các anh lại làm bật luôn rễ lúa”.
Bài Tin Mừng Chúa nhật 16, mùa
Thường niên, năm A, theo Thánh Matthêu (Mt 13,24-43) ghi
lại việc Chúa Giêsu dùng Dụ ngôn cỏ lùng, Dụ ngôn
hạt cải và Dụ ngôn men bột để nói về
Nước Trời. Trong buổi chia sẻ
này, chúng ta chỉ bàn về Dụ ngôn cỏ lùng. Các
nhân vật trong Dụ ngôn cỏ lùng gồm có: Người
gieo giống và hạt giống tốt, kẻ thù của
người gieo giống và cỏ lùng, đầy tớ
của người gieo giống và thợ gặt.
Chúng ta hãy nghe Chúa Giêsu giải nghĩa
Dụ ngôn cỏ lùng như sau: “ Kẻ
gieo hạt giống là Con Người. Ruộng
là thế gian. Hạt giống tốt,
đó là con cái Nước Trời. Cỏ lùng là con cái
Ác Thần. Kẻ thù đã gieo cỏ lùng là ma quỷ. Mùa gặt là ngày tận thế. Thợ gặt là các thiên thần. Vậy, như người ta nhặt cỏ lùng
rồi lấy lửa đốt đi thế nào, thì
đến ngày tận thế cũng sẽ xảy ra
như vậy. Con Người sẽ sai các thiên
thần của Người tập trung mọi kẻ làm
gương mù gương xấu và mọi kẻ làm
điều gian ác, mà tống ra khỏi Nước của
Người, rồi quăng chúng vào lửa; ở đó,
chúng sẽ phải khóc lóc nghiến răng. Bấy
giờ người công chính sẽ chói lọi như
mặt trời trong Nước của Cha họ”.
Ý nghĩa của Dụ ngôn cỏ lùng
như thế đã rõ. Biểu tượng của cỏ lùng là
điều xấu, điều ác, là mọi kẻ làm
gương mù guơng xấu và mọi kẻ làm
điều ác; khác với biểu tượng của
hạt giống tốt là điều tốt, điều
thiện, là con cái Nước Trời.
Sau đây, chúng ta thử nhìn đến
cách ứng xử và thái độ của những
người đầy tớ và ông chủ gieo giống
tốt đối với cỏ lùng ra sao. Khi lúa lớn lên và trổ
bông thì cỏ lùng cũng lộ ra. Những
người đầy tớ thắc mắc: “ Thưa ông, không phải ông đã gieo
giống tốt trong ruộng ông sao? Thế
thì cỏ lùng ở đâu mà ra vậy?” Và họ đã
đề nghị: “ Nếâu ông bằng
lòng, chúng tôi xin đi nhổ cỏ”. Và ông chủ thì
bảo: “ Đừng, sợ rằng khi
gom cỏ lùng, các anh lại làm bật luôn rễ lúa”.
Cũng như các đấy tớ, có
lẽ chúng ta cũng thắc mắc: Chúa là Đấng
quyền năng, thông biết mọi sự, Chúa biết
kẻ thù là ma qủy đã gieo cỏ lùng vào ruộng lúa
thế gian, nhưng sao Chúa không ra tay hành động, không
cho đầy tớ nhổ cỏ đi, sao Chúa không
diệt cỏ lùng, không diệt kẻ làm gương mù
gương xấu, kẻ làm điều ác; nhưng
lại để cho chúng cùng nẩy nở và sống chung
với hạt giống tốt là những điều
tốt, điều thiện, là con cái Nước trời?
NHỔ! Tại sao không?
NHỔ cỏ lùng là một gợi ý hay,
một việc làm tốt và cần thiết; nhưng
lại là một việc rất khó. Khó bởi vì một khi rễ lúa và
rễ cỏ lùng đã đan chen vào
với nhau rồi, thay vì nhổ cỏ lùng, chúng ta lại
làm bật rễ lúa, làm cho cây lúa héo đi và chết.
Nhổ được cỏ lùng nơi chính bản thân mình
đã khó, nói chi đến nhổ cỏ lùng nơi
người khác!
Cái xấu, cái tốt, điều
thiện điều ác, gương mù gương xấu do
đâu mà có? Chúa thì gieo điều thiện, ma qủy lén lút
gieo điều xấu. Cổ nhân cũng có nói: “ Nhân chi sơ tính bản thiện”. Con
người sinh ra vốn thiện, nhưng môi
trường sống, xã hội… đã đẩy
đưa con người xã hội của chúng ta vào
những khúc quanh đi ngược lại lương tri,
lương tâm của mình. Cỏ lùng và cây lúa cứ như
thế mà sống chung, mà tồn tại.
Nếu không có con rắn cám dỗ, nếu bà Evà không nghe theo những thôi thúc của dục vọng,
thì bà đâu bị Chúa đuổi ra khỏi vườn
Địa đàng! Tốt xấu, thiện ác, bạn thù,
ánh sáng bóng tối, hòa bình chiến tranh… là hai gương
mặt của một con người, của xã hội,
của cuộc đời… Con người luôn phúc tạp.
Chúng ta không thể phân chia hay vạch được
một ranh giới rạch ròi giữa tốt và xấu
nơi con người. Trong tâm hồn mỗi
người, đều có điều tốt lẫn
điều xấu. Biết
đường thẳng ngắn hơn đường
cong, thế mà chúng ta vẫn cứ chọn đường
quanh co mà đi. Biết ganh ghét là sinh ra
hận thù, thế mà chúng ta vẫn cứ một mực
chỉ trích chê bai.
Tất cả chúng ta là một hỗn
hợp giữa điều tốt và điều xấu. Người mà chúng ta coi là tốt, thì
lại tiềm ẩn trong lòng những đố kỵ,
gian ngoa, kiêu ngạo…và người mà chúng ta cho là xấu,
thì lại chất đầy lòng vị tha, yêu thương
và phục vụ… Một số người
tỏ ra bất mãn trước những thiếu sót,
bất toàn của Giáo hội. Họ
không muốn chấp nhận Giáo hội có những
thiếu sót, sai lầm, không muốn chấp nhận sự
cộng sinh giữa người người lành và kẻ
dữ. Trong con người thánh nhân, có con người
thánh thiện và con người tội lỗi… Như thế biện pháp NHỔ gương mù
gương xấu, nhổ cái gian ác nơi ruộng lúa
thế gian thật không phải dễ mà còn nguy hại vì
nhổ lầm.
Không NHỔ nhưng để cho cây lúa
và cỏ lùng SỐNG CHUNG, đó là biện pháp, cách thức
người gieo giống muốn áp dụng. Vì Chúa sợ rằng: “ Khi
gom cỏ lùng, anh em lại làm bật luôn rễ lúa”. Rễ
lúa và rễ cỏ lùng đan chen với
nhau trong lòng đất cũng như thiện ác đan chen
với nhau trong tâm hồn chúng ta. Nhổ
cỏ lùng vô tình chúng ta làm bật rễ những cái
thiện đang tiềm ẩn nơi chúng ta. Gốc rễ cây lúa tốt, mạnh sẽ lấn
át gốc rễ cỏ lùng. Một khi
thiện tâm chúng ta có nội lực mạnh, có gốc
rễ sum xuê, sẽ có thể cải hóa được cái
ác nơi cỏ lùng. Tin Mừng và
lịch sử Giáo hội đã chứng minh cho thấy
đã có vô số người tội lỗi trở thành
những thánh nhân. Nếu không có cỏ lùng, có lẽ
người ta sẽ quên hoặc không bận tâm gì lắm
đến cây lúa! Sống chung với
cỏ lùng là cơ hội cho cây lúa thăng tiến…
|