Nhẫn nại
đợi chờ! – Lm Giuse Nguyễn Hữu An
Nước Trời là một mầu
nhiệm, Chúa Giêsu đã mạc khải và thiết lập
trong lịch sử nhân loại. Qua những hình ảnh
đơn sơ, bình dị, gần gũi với cuộc
sống, Chúa Giêsu đã dùng nhiều dụ ngôn để
giảng dạy về Nước Trời.
Chúa nhật trước với dụ
ngôn “người gieo giống”,Chúa Giêsu cho thấy
Nước Trời đã khai mạc. Cũng như
người gieo giống đi gieo hạt trên khắp cánh
đồng, Chúa Giêsu cũng gieo hạt giống Lời
Chúa. Hạt giống ấy tăng trưởng trổ sinh
hoa trái nơi mỗi người ra sao là tùy thái độ
đón nhận của từng người ấy.
Chúa nhật hôm nay, Chúa Giêsu tiếp
tục giảng dạy về Nước Trời bằng
dụ ngôn “lúa và cỏ lùng”. Như vậy, sau khi nói
đến việc khai mạc Nước Trời,
Người nói đến sự phát triển của
Nước Trời trong lịch sử trần thế.
Chúa Giêsu đã khởi đầu công
trình của Người với một nhóm nhỏ
Mười Hai Tông Đồ. Sự khiêm tốn của
“hạt cải bé nhỏ được gieo vào lòng
đất bao la”. Sự khiêm tốn của “một nắm
men bị vùi sâu vào ba đấu bột”. Điều kỳ
diệu là “hạt bé hơn mọi thứ hạt giống”
lại “trở thành cây cao bóng cả đến nỗi chim
trời có thể đến nương náu nơi ngành nó”.
Nắm men ít ỏi kia lại có khả năng làm dậy
lên cả ba đấu bột chôn vùi nó. Cũng như
vậy, Nước Trời sẽ vươn xa vươn
rộng cho muôn dân nước đến nương
nhờ. Hạt giống Nước Trời đã làm
dậy lên cả thế giới bằng một tinh
thần mới của Tin Mừng,biến đổi
lịch sử trong tình thương và hòa bình.
Một vấn nạn luôn
được đặt ra: Nếu Nước Trời
đã được Chúa Giêsu thiết lập cách đây
hơn 20 thế kỷ và nếu Thiên Chúa là Đấng nhân
hậu giàu lòng xót thương thì tại sao cho đến
nay, cuộc sống con người vẫn đầy
dẫy bất công,bạo lực,khổ đau,chiến tranh
tương tàn, và xem ra sự dữ có chiều
hướng gia tăng? Đôi
khi những người xấu xa tội lỗi gian manh,
lại giàu có sung túc trong đời sống vật chất
hơn những người lành? Vấn nạn này vẫn
luôn là trăn trở khôn nguôi người Kitô hữu ở
mọi thời đại! Dụ ngôn “lúa và cỏ lùng”
giải thích vấn nạn ấy.
Cánh đồng được gieo toàn
hạt giống tốt. Thiên Chúa đã gieo vào trần
thế những con cái Nước Trời. Ban đêm,
kẻ thù xuất hiện. Satan tới gieo cỏ lùng.
Thế là có cảnh lẫn lộn trên trần gian.
Người lành kẻ dữ cùng chung nhau một mảnh
đất. Đang khi hạt giống được gieo
giữa ban ngày thì Satan lại lợi dụng đêm tối khi mọi
người đã mất cảnh giác, để gieo
rắc tội lỗi. Hành động thấp hèn. “Xấu”
chưa chắc đã “hèn”, nhưng “hèn” thì chắc chắn
là “xấu”, bởi lẽ nhiều tay “giang hồ”, bặm
trợn, vẫn rất ghét thói “ném đá dấu tay”, trong
khi động cơ, phương tiện và mục đích
của những hành động lén lút, luôn là bỉ ổi,
xấu xa và hại người.
Thế giới này giống như cánh
đồng lúa đầy cỏ lùng xen vào. Những ông thánh
sống lẫn lộn với những thằng quỷ,
tốt xen lẫn với xấu. Tốt như những
tổ chức nhân đạo, nhân quyền, hoà bình thế
giới: Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hoá
của Liên Hiệp Quốc – UNESCO (United Nations Educational,
Scientific and Cultural Organization), Quỹ Cứu trợ Nhi
đồng Quốc tế của Liên Hiệp Quốc –
UNICEP (United Nations International Children’s Emergency Fund), Tổ
chức Lương thục và Nông nghiệp của Liên
Hiệp Quốc – FAO (United Nations Food anf Agricultural Organization),
OLYMPIC (Thế vận hội), WORLD CUP (Túc cầu Thế
giới) là những tổ chức xây dựng văn hoá,
giáo dục tình thương, bảo vệ sức khoẻ
trẻ em, phát triển lương thực thế giới,
thăng tiến những tài năng, chăm lo y tế.
Nhưng lại có rất nhiều những tổ chức
xấu xen vào như Mafia, buôn lậu, ma tuý, vũ khí,
khủng bố, trộm cướp, du đãng, buôn bán
trẻ em, phim ảnh sách báo đồi truỵ… Đồ
thật, hàng tốt bị xen lẫn hàng xấu, đồ
giả. Người lương thiện, chân chính bị
lẫn lộn với kẻ tham ô, móc ngoặc, bất
lương. Những thứ cỏ lùng gai góc đó không bao
giờ hết, chỉ đến mùa gặt tận
thế, chúng mới bị quét sạch, đốt sạch.
Tận thế sẽ thiêu đốt tất cả
những thứ cỏ lùng đó, những kẻ xấu,
kẻ dữ đó. Còn lúa thì được gánh về,
chở về kho. Những thánh nhân, những người
lương thiện, công chính sẽ sáng chói trong ngày vinh
quang đó, họ được rước vào nước
hạnh phúc đời đời.
Thấy cỏ lùng xuất hiện
với lúa, các đầy tớ đến hỏi ông
chủ: “Thưa ông, không phải ông đã gieo giống
tốt trong ruộng ông sao? Thế thì cỏ lùng ở
đâu ra vậy?” Thấy sự dữ tràn lan trên thế
giới, bao nhiêu người thắc mắc: sự dữ,
sự ác bởi đâu ra? Chúng ta nhiều lần thấy
gian tà thắng ngay lành, bất công thắng công chính, kẻ
ác thắng kẻ thiện, nên cũng thất vọng kêu
trách: Sao Chúa để kẻ dữ sống lâu, mạnh
khoẻ, giàu sang, may mắn, còn kẻ lành phải khổ
cực trăm chiều?
Trước những thắc mắc
đó, Chúa đáp: “Kẻ thù đã làm đó!” Kẻ thù là ai?
Thánh kinh cho biết có hai thứ kẻ thù: kẻ thù ở
trong ta và kẻ thù ở ngoài ta.
-
Kẻ
thù ở ngoài ta có những tên khác nhau: con rắn cám dỗ
phỉnh gạt (x. St 3,2.13), con rồng, rắn xưa,
quỷ, satan (x. Kh 12,9), con thuồng luồng Leviathan (x. Is
27,1), kẻ thù, kẻ chống đối (x. Mt 13,25; Lc
10,19; 2Cr 6,15). Những kẻ thù này ở ngoài con
người, nhưng chúng xâm nhập vào con người sâu
hiểm tới độ đồng hoá với bản tính
nhân loại. Nhưng chúng sẽ bị “Thiên Thần Chúa
từ trời xuống, tay cầm chìa khoá vực thẳm
và một dây xích lớn, bắt lấy con rồng, tức
là con rắn xưa cũng là ma quỷ satan xích nó… quăng
vào vực thẳm, rồi đóng cửa niêm phong lại”
(Kh 20, 2-3).
-
Nhưng
một mình quỷ thôi, chúng sẽ bất lực như
bất lực đối với Thánh Gióp. Chỉ khi có
sự tiếp tay của ta như Eva tiếp nó, nó mới
thành kẻ thù trong ta: nó trở nên kẻ nội thù ghê
gớm. Nó mọc lên những cỏ lùng, bụi gai, đá
sỏi, quỷ dữ (x. Mt 13,18-22). “Vì tự lòng phát
xuất ra những ý định gian tà, những tội
giết người, ngoại tình, tà dâm, trộm
cướp, chứng gian, vu khống” (Mt 15, 19). Khi chủ
cho biết kẻ thù làm đó, thì đầy tớ xin
nhổ đi, chủ sợ hại đến lúa, nên ông
đáp: “Cứ để cả hai cùng lớn lên cho tới
mùa gặt”. Thái độ của chủ thật khôn ngoan,
ông kiên nhẫn chờ đợi đến mùa gặt, mới
nhặt cỏ lùng đốt đi.
Có thể trong tâm tưởng nhiều
người lại quy gán cho Thiên Chúa trách nhiệm về
tình trạng khổ đau đó, chẳng khác gì câu hỏi
ngày xưa: “Thưa ông, không phải ông đã gieo giống
tốt trong ruộng ông sao? Vậy cỏ lùng ở đâu
mà ra?” Một câu hỏi không lên án, nhưng chứa
đựng sự nghi ngờ.
Để trả lời cho vấn
nạn đó, Chúa Giêsu đã lấy lại giáo huấn
của sách Sáng Thế: Sự ác không đến từ Thiên
Chúa. Ngài chỉ gieo hạt giống tốt lành vào mảnh
đất người đời. Sự ác cũng không
chỉ đến từ tâm trí con người, nhưng nó
đã có trước đó. Sự dữ cũng là một
mầu nhiệm. Đối với Chúa Giêsu, con
người là nạn nhân của sức mạnh mà Người
gọi là ”Kẻ thù”, là ”Quỹ dữ” như cách diễn
tả trong dụ ngôn: “Khi mọi người đang
ngũ, thì kẻ thù của ông đến gieo thêm cỏ lùng
rồi đi mất”. Ở cội nguồn tội lỗi
của con người, còn có một sức mạnh luôn tìm
cách phá hoại công trình của Thiên Chúa và hành tung của nó
rất bí mật. Đó là quỷ dữ lợi dụng
đêm tối để gieo rắc tội lỗi rồi
trốn đi.Thánh Phaolô đã nói về sự dữ trong
thư Rôma: Công cuộc tạo dựng của Thiên Chúa
tốt lành. Satan đã cám dỗ Adam, Eva, Nguyên Tổ sa ngã,
tội lỗi sinh ra đau khổ và sự chết rồi
nó như con bạch tuộc vươn vòi vào trần
thế, con người nô lệ cho tội lỗi và
nhận lấy án phạt là sự chết (x.Rm 1,20
-31;15,12). Ma quỷ luôn có mặt để gieo rắc
sự xấu.
Thiên Chúa gieo vào thế giới hạt
giống khát vọng hòa bình. Đẹp biết bao khi
mọi dân tộc nắm tay nhau xây dựng một thế
giới huynh đệ tươi thắm tình người.
Nhưng thực tế lại đáng buồn thay! Cánh
đồng hòa bình tươi xanh đã bị những
cỏ dại của tham vọng, ích kỷ, ác độc
làm hoen ố. Lịch sử thế giới được
ghi bằng những trang buồn đau vì không lúc nào mà không
có chiến tranh.
Thế giới này sẽ tươi
đẹp biết bao nếu tất cả trí thông minh,
tất cả tài nguyên, tất cả năng lực
đều góp phần chung tay xây dựng! Nhưng thật
đáng tiếc, rất nhiều trí thông minh, rất
nhiều tài nguyên, rất nhiều năng lực đã tiêu
tốn trong việc hủy hoại, tha hóa, nô lệ hóa con
người. Đó là những hạt cỏ xấu do ma
quỷ lén lút gieo vào ruộng lúa tốt. Lúa tốt và cỏ
lùng lẫn lộn trên cùng ruộng lúa. Cái tốt, cái
xấu đan xen trong cuộc sống hàng ngày, nhất là
trong tâm hồn mỗi người. Ở đó, hạt
mầm sự sống và nọc độc sự chết,
cùng sống chung. Mỗi con người chắc chắn
đều có kinh nghiệm bản thân như Thánh Phaolô
đã từng kinh nghiệm “Điều lành tôi muốn làm,
tôi lại không làm, còn điều dữ tôi không muốn làm,
nhưng tôi lại cứ làm (Rm 7,19).
Con người có tự do để
chọn lựa cái đúng, cái sai, chọn cái tốt, cái
xấu. Nước Trời cũng gồm những con
người có tự do, thì cũng có những người
xấu do chọn lựa sai lầm. Cảm nhận
được sự thật ấy trong tâm hồn mình
để chúng ta biết khoan dung trong cách nhìn về
người khác. Sự khoan dung không đồng nghĩa
với đầu hàng cái ác, nhưng phát xuất từ
niềm tin vững chắc vào sự tất thắng
của Nước Trời: “Cứ để cả hai cùng
lớn lên cho tới mùa gặt. Đến ngày mùa, tôi
sẽ bảo thợ gặt: hãy gom cỏ lùng lại, bó
thành bó mà đốt đi, còn lúa thì hãy thu vào kho lẫm cho
tôi”. Cho dù cỏ lùng có bóp nghẹt lúa tốt trong một
thời gian dài, nhưng mùa gặt đến, cỏ lùng
sẽ bị gom lại và đốt đi, còn lúa tốt
được cất vào kho lẫm.
Cỏ lùng chẳng bao giờ thành lúa
tốt được,nhưng người xấu có
thể hoán cải để nên người tốt. Thiên
Chúa ghét tội lỗi, nhưng lại yêu mến tội
nhân vì Người chờ nơi họ lòng thống hối
để được thứ tha (x.Rm 2,4). Chính vì thế
mà Thiên Chúa kiên tâm chờ đợi. Chờ đợi vì
Thiên Chúa tin vào sự hoán cải của con người.
Chờ đợi vì Thiên Chúa tôn trọng tự do lựa chọn
của con người. Chờ đợi vì Thiên Chúa nuôi
một niềm hy vọng lớn lao.Thiên Chúa vẫn luôn
nhẫn nại đợi chờ cho đến ngày tận
thế “ cứ để cả hai mọc lên cho
đến mùa gặt”.
Cỏ lùng và lúa tốt nằm ở
trong tim con người. Mỗi người đong
đưa giữa cỏ lùng và lúa tốt, giữa cái
thiện và cái ác, giữa Thiên Thần và Satan.Tự do
chọn lựa là quyền mỗi người.Thiên Chúa
vẫn chấp nhận cỏ lùng trong con người. Thiên
Chúa nhẫn nại đợi chờ con người thanh
luyện dần dần và hy vọng mọi sự trong
họ sẽ thành lúa tốt.
Lạy
Chúa, xin cho con nhẫn nại và can đảm cùng đi
với Chúa và với tha nhân trên những nẻo
đường ghập ghềnh cuộc đời, trong
thác dốc tâm hồn với tất cả niềm tin và hy
vọng. Amen.
|