Chướng ngại
Trên chuyến xe lửa tiến về Paris, một anh sinh viên
trẻ ngồi bên cạnh một cụ già. Sau
khi đoàn tàu chuyển bánh, cụ già rút trong túi áo ra một
cỗ tràng hạt và từ từ chìm đắm trong
việc cầu nguyện.
Anh sinh viên nhìn cụ
già với vẻ khinh bỉ. Một lát sau anh nói: - Thưa ông, ông
vẫn còn tin vào những chuyện nhảm nhí à?
Cụ già thản
nhiên đáp:
-
Đúng vậy, tôi vẫn tin. Còn
cậu, cậu không tin sao?
Anh sinh viên
cười ngạo nghễ rồi nói:
-
Lúc còn con nít tôi có tin. Nhưng bây giờ
khoa học đã mở mắt cho tôi và tôi không thể tin
được nữa. Ông hãy quăng xâu chuỗi ấy
đi và hãy học hỏi những khám phá mới, ông sẽ
thấy những gì ông tin từ trước đến
giờ đều là mê tín dị đoan.
Cụ già khiêm
tốn hỏi:
-
Cậu vừa nói về những khám phá
khoa học mới. Cậu có thể giúp tôi hiểu
được những khám phá ấy?
Anh sinh viên hăng hái
trả lời:
-
Được chứ. Ông cứ cho tôi
địa chỉ, tôi sẽ gửi tặng ông những
cuốn sách khoa học rồi ông sẽ thấy sự phong
phú kỳ diệu của nó.
Cụ già rút trong túi
ra một tấm danh thiếp và đưa cho anh sinh viên. Đọc qua
tấm danh thiếp, anh thanh niên tái mặt và lặng lẽ
cúi đầu đi sang toa khác, bởi vì trên tấm danh
thiếp có ghi: Louis Pasteur, viện nghiên cứu khoa học Paris. Ông
Louis Pasteur là một nhà bác học đã có nhiều phát minh
trong lãnh vực hóa học và sinh vật học. Chính ông đã tìm ra thuốc chích ngừa bệnh
chó dại. Dù thông thái như thế,
nhưng ông vẫn khiêm tốn nhìn nhận Thiên Chúa là
Đấng Tối Cao, vẫn nỗ lực tìm kiếm Chúa
để sống gắn bó với Người. Vì thế ông đã nghe được tiếng Chúa
và đón nhận được những mặc khải
của Người.
Còn anh sinh viên kia khả năng và sự hiểu biết
không được bao nhiêu, nhưng đã tỏ ra kiêu
căng tự phụ về sự hiểu biết ấy. Sự kiêu căng của anh đã che khuất
đi khuôn mặt của Thiên Chúa, đã làm át đi
tiếng nói của Người trong tâm hồn anh.
Chính vì thế anh đã không thể nhận ra dung mạo
của Thiên Chúa, không nghe được tiếng nói của
Người trong cuộc đời mình.
Thời đại
hôm nay nền khoa học kỹ thuật tiến bộ
vượt bực. Cuộc sống kinh tế của con
người càng ngày càng phát triển. Người
ta giàu có hơn, đầy đủ tiện nghi hơn.
Nhưng tất cả những tiến bộ
và phát triển ấy không đủ để phủ
nhận sự hiện hữu của Thiên Chúa và niềm tin
tôn giáo. Chỉ có điều là người ta quá
tự hào về những thành quả khám phá của mình,
tự hào về sự giàu sang của mình. Và
sự tự hào ấy đã ngăn cản, đã che
mờ đôi mắt làm họ không còn nhận ra
được những mặc khải của Thiên Chúa cho
họ.
Phần chúng ta thì
sao?
Chúng ta chọn thái độ của nhà bác học Louis Pateur
hay của anh sinh viên trong câu chuyện trên?
|