Quan phòng
(Suy niệm
của Lm. Giacôbê Phạm Văn Phượng)
Thời hoàng
đế Vát-pa-si-a-nô, thượng viện Rôma đã bàn
luận xem nên gọi vị thần tốt nhất và
lớn nhất của họ là gì, người thì
đề nghị nên gọi là “Thần giầu sang”,
người thì cho rằng nên gọi là “Thần khôn ngoan”,
người khác nữa đề nghị nên gọi là
“Thần uy quyền”. Sau cùng, một ông nghị phát
biểu: “Theo ý tôi, chúng ta nên gọi là “Thần nhân lành”, vì
nếu chúng ta gọi là “Thần giầu sang” thì những
người khó có gì? Nếu chúng ta gọi là “Thần khôn
ngoan” thì những người bình dân, đơn sơ
chất phác có gì? Và nếu chúng ta gọi là
“Thần uy quyền” thì những người khiêm tốn có
gì? Vậy chúng ta muốn vị thần
ấy hợp với tất cả mọi người thì
chúng ta chỉ có thể gọi là “Thần nhân lành”, mọi
người đều hoan nghênh.
Đối
với chúng ta, những người tin Chúa Kitô, thì hơn
thế nữa, chúng ta sẽ có một ý tưởng
tốt đẹp biết bao khi gọi Thiên Chúa là “Cha nhân
lành” của chúng ta. Người Hy Lạp, Rôma ngày xưa
đã không biết Chúa là Cha. Thích Ca Mâu Ni không thấy Chúa là
Cha, Mahômét cũng không hề rao giảng Chúa là Cha, cả dân
Do Thái trong Cựu Ước không bao giờ có ý
tưởng xưng hô Chúa là Cha. Đối với họ,
Thiên Chúa là ông chủ nghiêm khắc, Đấng đã ban
truyền những điều răn trong sấm chớp và
ánh sáng, Đấng thẩm phán sửa dạy họ nghiêm
khắc mỗi khi họ bất tuân hay phản bội,
nhưng từ khi rao giảng Tin Mừng, chính Chúa Giêsu
đã dạy nhân loại: Chúa là Cha, Ngài nhắc đi
nhắc lại nhiều lần: Thiên Chúa không phải là
một ông chủ độc ác, nhìn chúng ta như bầy
tôi, nô lệ, nhưng Chúa là Cha, Người luôn luôn săn
sóc và yêu thương chúng ta.
Bài
Tin Mừng hôm nay cũng cho chúng ta thấy rõ ý tưởng
đó. Sau khi
khuyến khích các môn đệ hãy can đảm và mạnh
dạn công bố cho mọi người biết tất cả
những điều Chúa đã dạy các ông trong nơi kín
đáo, Chúa khích lệ các ông đừng sợ chi cả,
hãy tuyệt đối tin tưởng vào Chúa, vì Thiên Chúa là
Cha, Đấng thông biết mọi sự và quan phòng
tất cả.
Đúng vậy,
Chúa quan phòng cai trị mọi vật.
Chúa dựng nên những cái vĩ
đại cũng như những cái bé nhỏ. Chúa săn
sóc người này cũng như người kia:
“Nào người mẹ có thể quên con mình không? Và cho dù
người mẹ có quên con mình đi nữa, Chúa cũng
không quên chúng ta”, “Hai con chim sẻ chỉ bán được
một hào phải không? Thế mà không một con nào rơi
xuống đất ngoài ý của Cha anh em”, “Hãy xem chim
trời, Cha anh em vẫn nuôi chúng. Anh em lại
không hơn chúng sao?”, “Hãy ngắm xem hoa huệ ngoài
đồng, Chúa còn cho chúng đẹp đến thế,
phương chi anh em, Chúa còn săn sóc hơn nhiều”.
Thánh Âu Tinh nói: “Lo lắng cho cả vũ trụ còn vĩ đại hơn làm cho năm ngàn
người no nê bằng năm chiếc bánh, vậy mà
chẳng ai lạ lùng về chuyện đó. Chúa
săn sóc mỗi người dường như chỉ có
một người đó ở trên đời và Chúa săn
sóc tất cả mọi người dường như
Chúa săn sóc cho một người”.
Chính
vì yêu thương săn sóc chúng ta như thế, nên
nhiều lần Chúa Giêsu đã khích lệ chúng ta
đừng sợ.
Đừng sợ không có nghĩa là
đừng làm gì, đừng lo đến sinh kế,
đừng cố gắng nỗ lực. Không, ngàn lần không. Đừng
sợ không phải là như vậy, nhưng có nghĩa là
cứ làm, cứ lo sinh kế, cứ cố gắng nỗ
lực, đồng thời phải tin tưởng,
cậy trông vào Chúa. Nhưng như vậy có phải là
chúng ta tin chắc vào đôi tay rắn
chắc khỏe mạnh chăng? Tin vào
tuổi đang lên, đầy sức sống nghị
lực chăng? Hoặc cậy dựa
vào những người khác? Không, vì đôi tay khỏe
mạnh này ngày mai sẽ yếu đi, tuổi đôi
mươi sẽ chóng qua, còn nghị lực thì rất
mỏng giòn, còn những người khác mà chúng ta cậy
dựa vào hôm nay thì thường hay thay đổi,
thiếu thiện chí và làm sao họ có thể bảo
đảm cho chúng ta lâu dài được. Ngoài những
điều trên, chúng ta phải trông cậy vào một
sức mạnh khác, có thể bảo đảm cho chúng ta
hôm nay và mãi mãi về phần hồn cũng như phần
xác, sức mạnh đó chính là Thiên Chúa, vì Ngài là Cha của
chúng ta, Người hoàn toàn hiểu những nhu cầu,
những thiếu thốn, những ước mơ
của chúng ta và Người biết những điều
nào thích hợp và cần thiết cho chúng ta hơn. Cho dù một
người mẹ trần gian chăm chỉ nhất, yêu
thương con cái nhất, còn có thể không biết
đến một vài nhu cầu của con mình, bà có thể
quên sót, nhầm lẫn trong việc lo liệu hoặc lâm
vào tình trạng không thể giúp đỡ con mình
được. Nhưng Thiên Chúa không bao
giờ lâm vào tình trạng như thế. Do sự quan
phòng, Ngài biết, Ngài thấy và Ngài có thể làm
được tất cả.
Tuy nhiên,
để được Thiên Chúa yêu thương săn sóc
như thế, Chúa đòi chúng ta phải tin tưởng vào
Chúa, tuyệt đối tín thác vào Chúa, hoàn toàn vâng theo thánh ý Chúa, Người là Cha của chúng
ta, Người luôn mong muốn điều tốt lành cho
chúng ta.
|