Thánh
Thể
Trong bữa
Tiệc Ly, Chúa Giêsu cầm bánh trong tay và nói trước
mặt các môn đệ: “Đây là Mình Thầy”, lập
tức mọi người hiểu rằng tấm bánh kia
là thân thể Chúa, nghĩa là tấm bánh kia, bên ngoài có hình
thù, mầu sắc, hương vị của bánh nhưng
bản thể của bánh đã biến sang bản thể của
Thiên Chúa. Làm sao có thể như thế
được? Đối với Thiên Chúa thì không
thành vấn đề, bởi vì Thiên Chúa đã từng làm
cho có manna đầy tràn ở trong hoang địa, và
nước trở thành rượu ngon ở tiệc
cưới Cana, thì việc biến bánh ra Mình Chúa
đối với Chúa là chuyện dễ dàng, dễ dàng
đến độ Ngài chỉ cần một lời nói
“Đây là Mình Thầy”. Có ai trong chúng ta dám nói
tôi là thế này tôi là thế nọ không? Thí dụ: “Tôi
là ánh sáng”. Chúng ta chỉ có thể nói: “Tôi có ánh sáng” hay “tôi
chế ra ánh sáng la-de”, chứ không ai có thể nói: “Tôi là ánh
sáng”. Chỉ có Thiên Chúa, Đấng tạo dựng ra ánh
sáng, mới có nền tảng mà tuyên bố “Tôi là ánh sáng”.
Cho nên, khi Chúa nói: “Đây là Mình Thầy” là một câu nói
quả quyết, một câu nói quả quyết sự
đồng nhất.
Một
số người chối Bí tích Thánh Thể đã cho
rằng: câu Chúa nói: “Đây là Mình Thầy” chỉ có ý
nghĩa tượng trưng, ám chỉ một việc khác.
Chúng ta có thể trả lời như sau: Để có ý
nghĩa tượng trưng, phải có một trong bốn
ý sau đây: Thứ nhất, một cái gì tượng
trưng rõ ràng, chẳng hạn khi chúng ta chỉ vào pho
tượng thánh Giuse mà nói: “Đây là thánh Giuse”. Thứ hai, một kiểu nói dụ ngôn, chẳng
hạn như hạt giống gieo là lời Chúa. Thứ ba, một ý nghĩa tượng trưng
tự nó, chẳng hạn như tre trúc tượng
trưng cho lòng ngay thẳng, bông huệ tượng
trưng cho sự thanh khiết. Thứ
tư, một bản văn ám chỉ tới một
chuyện khác, chẳng hạn Isaac ám chỉ Chúa Giêsu. Lời truyền phép của Chúa Giêsu không ở
trong bốn trường hợp đó. Tự
bản chất và công dụng của bánh không bao giờ ám
chỉ đến thân thể. Chúa cũng không cắt
nghĩa gì thêm, vì quá rõ ràng, đến nỗi người
Do Thái lấy làm chướng tai, không
nghe được và bỏ đi. Trong Cựu
Ước cũng như Tân Ước không bao giờ dùng
tấm bánh để ám chỉ về người ta, cho
nên, câu Chúa nói “Đây là Mình Thầy” phải hiểu là
một chân lý quyền năng của Chúa. Như
vậy, câu Chúa nói “Đây là Mình Thầy” là Chúa lập Bí tích
Thánh Thể. Đây là điều chắc chắn, là chân lý
tuyệt đối, nhắc nhở chúng ta những
điều quan trọng sau đây:
·
Thứ nhất, Chúa Kitô hiện diện thật sự trong phép thánh
Thể. Chúa Kitô ở trong phép Thánh Thể là Chúa Kitô vinh
hiển, nhân tính Ngài hiện diện trong bí tích đó không
còn đau khổ, buồn phiền, cô đơn nữa.
Những kiểu nói Ngài cô đơn, vắng lặng trong
nhà tạm chỉ là để nhắc nhở thái
độ dễ vô ơn, thờ ơ của chúng ta
đối với Chúa.
·
Thứ hai, Chúa Kitô hiện diện trong phép Thánh Thể là
trạng thái hết sức khiêm hạ vì thương yêu
loài người. Chúa âm thầm tự trở nên một tù
nhân giữa loài người. Phải có một tình yêu cao
độ chúng ta mới hiểu được sự
ở lại trong khiêm hạ này. Cũng trong sự khiêm
hạ âm thầm này mà có biết bao phạm thượng,
lộng ngôn xúc phạm đến Chúa qua bao thế hệ.
Đó cũng là lý do nữa nhắc nhở chúng ta thêm lòng
kính mến bí tích tình yêu tột đỉnh này.
·
Thứ ba, Chúa Kitô với hai bản tính đều ở trong
bánh và rượu. Ở mỗi hình thái đều có
đủ Chúa Kitô thật. Nhưng chúng ta nên nhớ: Chúa
Kitô ở trong hình thái bánh rượu không còn lệ
thuộc vào không gian, thời gian hay trương độ,
trọng lượng như xác thịt người phàm
nữa. Ngài ngự trong hình bánh rượu, Ngài nghe,
biết, thấy chúng ta cầu nguyện, không bằng con
mắt xác thịt như chúng ta mà bằng thần tính
của Thiên Chúa. Cho nên, chúng ta hãy siêng năng đến
cầu nguyện với Chúa trong Thánh Thể.
Chúng ta hãy
nhớ và thực hành hai điều sau: Thứ nhất,
mỗi khi tham dự thánh lễ, chúng ta hãy cố gắng
rước lễ, bởi vì chả lẽ đi dự
tiệc mà lại không ăn tiệc?
Chúng ta phải chuẩn bị chu đáo
để rước lễ. Nhưng cũng đừng vì
một đôi khuyết điểm hay yếu đuối
nhỏ mà chúng ta nghĩ rằng mình không xứng đáng
rước Chúa. Thật ra khi rước
lễ, tình yêu chúng ta dành cho Chúa Giêsu đủ để
Ngài tha thứ những tội nhẹ và khuyết
điểm của chúng ta. Thứ hai,
ngoài thánh lễ, Chúa vẫn ở với chúng ta trong nhà
tạm. Vì thế, mỗi khi vào nhà thờ chúng ta hãy ý
thức sự hiện diện của Chúa, chúng ta cúi
đầu hay bái gối với một lòng biết ơn và
kính trọng, rồi chúng ta bắt đầu cầu
nguyện với một lòng tin sâu xa: Chúa Kitô đang
hiện diện thực sự trước chúng ta, đang
lắng nghe chúng ta, đang muốn ban ơn cho chúng ta.
|