BÀI LỜI
CHÚA 128
BÍ
TÍCH THÊM SỨC
Bí Tích đầu tiên trong đời Kitô hữu là Phép
Thánh tẩy (hay Phép Rửa), qua đó ta được “Tái sinh bởi Nước và
Thần Khí !” (Ga 3.5). Sinh
ra rồi, thì phải lớn lên, phải trưởng thành.
Chúa Thánh Thần sẽ thực hiện
việc đó, cách riêng
nhờ Phép Thêm Sức. Chúng ta cùng nhau học
hỏi.
Trích
sách Công
Vụ Tông Đồ 2.1-4
50
ngày sau lễ Vượt qua, các Tông Đồ và một
số môn đệ Đức Giêsu, hợp với
Đức Maria Thân mẫu Đức Giêsu, đang họp
lại một nơi mà cùng nhau cầu nguyện, thì
bỗng xảy đến từ trời một tiếng
ào ào như thể do cuồng phong thổi đến, vang
dậy cả nhà nơi họ đang ngồi. Và họ thấy những lưỡi như
thể là lưỡi lửa, phân tán nhỏ mà đến
đậu trên mỗi người trong họ. Hết
thảy họ được đầy Thánh Thần, và
bắt đầu nói những tiếng khác lạ, tùy theo Thần Khí ban cho họ nói mà ca tụng,
ngợi khen Thiên Chúa, Đấng đã làm những việc
lạ lùng.
Nghe
tiếng cuồng phong ấy vang ra, đoàn lũ
người - từ khắp nơi đổ về thành Giêrusalem
để hành hương - chạy đến để
xem chuyện gì xảy ra. Đến nơi, tất cả
họ đều sửng sốt, kinh ngạc nói với nhau :
- Ủa, những ông ấy toàn là
người Do thái, thuộc xứ Galilê, mà sao họ nói
thứ tiếng gì mà chúng ta mỗi người mỗi
nước khác nhau, lại nghe là tiếng mẹ đẻ
của ta ! Lạ thiệt
!
Ông Phêrô liền cùng các Tông đồ đứng
ra giảng giải cho mọi người hiểu việc
họ thấy và nghe đó là do Chúa Thánh Thần hiện
xuống làm ra.
- Đó là
Lời Chúa ! - Tạ ơn Chúa
!
Suy
niệm Lời Chúa
Những
ngày khi Đức Giêsu Thầy họ bị bắt và
bị giết, hầu hết các môn đệ đều
tỏ ra hèn nhát, bỏ Thầy chạy trốn, ẩn núp, sợ
giới cầm quyền bắt Thầy thì cũng tóm
cổ luôn cả trò. Có ông còn chối bỏ
Thầy. Vài ông liều ra ngoài thành, đi vội
về làng cũ để thoát hiểm... Họ chỉ tìm
lại được can đảm phần nào khi Chúa
Giêsu sống lại đã hiện ra cùng họ. Ngài thông cảm sự yếu đuối của
họ và tha thứ cho họ. Rồi Thầy trò cùng nhau
ăn uống và họ còn
được Ngài giảng dạy thêm cho họ về
Nước Thiên Chúa.
Nhưng
một thử thách lớn khác đang chờ... Chúa lại về
trời, rời bỏ họ... Rắn lại mất
đầu rồi chăng ? Mà lần này
thì mất vĩnh viễn ! Không phải thế ! Sau vài ngày chao đảo, họ
sực nhớ là Thầy đã hứa : “Thầy đi, song không
để anh em mồ côi... Thầy sẽ xin Cha, và
Người sẽ ban xuống cho anh em một Đấng Phù
trợ khác” (Ga 14.15). Và ngay mấy ngày trước khi lên
trời, Chúa còn dặn dò : “Chớ rời khỏi Giêrusalem,
không mấy ngày nữa, anh em sẽ được Thánh
Thần đến trên anh em, thanh tẩy và ban sức
mạnh cho anh em” (Cv 1.5,8).
Thầy
Thánh biết rõ môn đệ mình : họ
thành tâm và yêu mến Ngài, nhưng khốn nỗi, tính xác
thịt lại nặng nề, chậm chạp: hứa thì
mau lẹ, nhưng đến lúc gặp khó liền thối
lui. Ai chẳng biết tích Phêrô hứa vào tù ra khám vì
Thầy, nhưng rồi, lúc Thầy bị bắt, ông
đã chối Thầy 3 lần... Ngay cả giờ đây,
Chúa và Thầy của họ đã phục sinh và đã
đến với họ, mà các Tông đồ ấy vẫn
nhút nhát, sợ sệt, tụ tập trong nhà Tiệc ly,
cửa đóng then cải, người canh đầu này,
kẻ gác đầu kia. Thử hỏi : người ta còn
có thể trông chờ gì ở cái đám người hèn nhát
ấy ?
Vì
vậy, Chúa Giêsu biết phải làm gì : phải cử Thánh
Thần đến để biến đổi họ nên
con người mới mạnh mẽ, can đảm đã,
sau đó mới tính chuyện khác như làm chứng nhân cho
Chúa...
Chúng
ta cũng nên tự hỏi mình có hèn nhát như các ông ấy
không ? Bao lần hứa sẽ từ bỏ tội lỗi,
sống tử tế, rồi sau gặp khó, gặp cám
dỗ, liền bội thề. Vậy ta hãy nhận rằng
mình thiếu Chúa Thánh Thần. Thực ra, nơi chúng ta Chúa
Thánh Thần đã ngự xuống rồi, lúc lãnh Bí tích Thêm
sức. Nhưng chúng ta đã để Bí tích ấy ngủ
yên, không tác động được gì trong đời
sống chúng ta. Vậy ta cần làm sống lại Bí tích
Thêm sức.
Như
mấy bài trước đây đã nói : Không có Chúa Thánh
Thần thì hỏng hết mọi chuyện : Nước
Thiên Chúa không lan truyền khắp thế giới, cá nhân
chúng ta không được biến đổi nên con
người mới, có thần lực để sống
theo đường lối Chúa dạy. Cho nên, phải có
Chúa Thánh Thần đến biến đổi.., ban can
đảm và sức mạnh cho...
Nhưng
Thánh Thần không bao giờ là vị khách không mời mà
đến. Do đó, Đức Giêsu đã dặn các môn
đệ là phải cầu nguyện xin Ngài ngự
đến. Các môn đệ vâng lời, cùng với
Đức Maria và mấy anh em khác, họp nhau lại và kiên
trì cầu nguyện. Họ không như ta đâu, hễ
chờ đợi gì thì lại tụ tập nhau đánh
cờ, đánh bạc, hút thuốc, tán gẫu... Sách Công
vụ Tông đồ thuật : “Họ
hết thảy đồng tâm nhất trí chuyên cần
cầu nguyện, cùng với các phụ nữ, và Maria, Thân
mẫu Đức Giêsu, và các anh em họ hàng của
Đức Giêsu” (Cv 1.14).
Đang
khi đó, hình như giới cầm quyền Do Thái cho
rằng: mười mấy tên đồ đệ hèn nhát
ấy, chẳng làm nên trò trống gì đâu! Và họ
mỉm cười thương hại. Nhưng cái
cười khinh bỉ của họ không kéo dài lâu ! Họ
không ngờ tới sức mạnh vô song sắp đến
trên các Tông đồ, sẽ làm các ông bật tung cửa,
đứng ra làm chứng rằng Đức Giêsu đã
sống lại! Và như những chiến sĩ can
trường, các ông sẽ bung ra khắp thế giới,
rao truyền Tin Mừng Cứu độ.
Điều
gì đã xảy ra vậy ? Bài Kinh Thánh trên đầu
tường trình rõ ràng : Các Tông đồ cảm thấy
mình tràn ngập một mãnh lực làm họ tan hết
mọi lo âu, sợ hãi. Đúng là Chúa Thánh Thần đã
đến trong họ. Họ không còn thấy sợ
sệt, không sợ vào tù, không sợ bị đánh đòn,
không sợ cả cái chết. Sau này, quả có mấy ông
trong số họ bị bắt, bị đánh đòn, có ông
còn bị giết như Giacôbê … Khi chịu những sự
đó, họ nói : “Họ hân
hoan... vì đã thấy mình đáng được chịu
đòn đánh, sỉ nhục vì Danh Chúa!” (Cv 5.40-41). Lúc
khác bị bắt giam, rồi bị cấm không
được giảng dạy nhân danh Đức Giêsu,
thế là đứng trước tòa án mà các quan tòa đang
đằng đằng nộ khí, hằm hè chực
giết, các tông đồ nói : “Phải
vâng lời các ông ư ? Không, chúng tôi phải vâng lời
Thiên Chúa hơn. Chúng tôi đã thấy tận mắt
Đức Giêsu sống lại, thì chúng tôi không thể không
nói...”(Cv 4.16-20)
Ôi
thật lạ lùng ! Có phải họ là những
người môn đệ hèn nhát trước đây không ?
Thưa, vừa phải vừa không ! Phải, vì chính
là mấy ông môn đệ ấy : Phêrô, Anrê, Philíp, Matthêu v.v...; không phải, vì nay tâm hồn
họ đã biến đổi, tư cách họ không còn
như trước. Chính các giới chức trách thù
nghịch Đức Giêsu cũng phải công nhận : “Thấy sự dạn dĩ
của Phêrô và Gioan, và đã để ý rằng các ông là
người vô học, thuộc hạng lê dân tầm
thường, nên họ kinh ngạc và nhận ra là các ông
ấy trước kia đã theo làm môn đệ Đức
Giêsu” (Cv 4.13). Trước đây, những môn đệ
ấy như những con thuyền nằm im lìm trong
bến, sợ nước, sợ sóng. Thánh Thần đã đến,
Ngài như cuồng phong làm căng buồm, và thuyền lao
đi vun vút đến những nơi mà Thánh Thần
muốn thổi họ đến...
Ví
von Chúa Thánh Thần là cuồng phong, là gió, là khí như
thế, không phải là chuyện viển vông đâu, vì chính
Kinh Thánh, qua kinh nghiệm về sức mạnh của Thánh
Thần, đã nhận định Ngài là “Khí”, nhưng là Khí
của Thiên Chúa, nên gọi Ngài là “Thần Khí”.
Thử hỏi có gì cản được khí, gió, nhất
là gió bão ? Thưa : Chưa hề có gì, ngay cả thời
đại khoa học kỹ thuật của ta bây giờ.
Cho nên, chính Đức Giêsu cũng đã nói về Chúa Thánh
Thần như thế : “Khí
muốn đâu thì thổi đến... nhưng nào có
biết được từ đâu mà đến hay
lại đi đâu? Cũng vậy về mọi kẻ
được Thánh Thần là Thần Khí thổi
đến trên họ” (Ga 3.8).
Thánh Thần không chỉ là gió,
sức mạnh, Ngài còn là lửa, lửa của tình yêu,
lửa từ trái tim Thiên Chúa đốt cháy mọi sự.
Anh chị em đã xem đám cháy nhà bao giờ chưa ?
Thật là ghê sợ! Lửa cháy một kho xăng dầu còn
khủng khiếp hơn nữa ! Ấy chỉ mới là
lửa ở trái đất, nói chi đến lửa
mặt trời hàng triệu độ... và lửa các
mặt trời khác của các giải thiên hà vĩ
đại mênh mông trong vũ trụ... Thế mà Chúa Thánh
Thần là Đấng đã dựng nên các thứ lửa
mặt trời đó, lại không nóng hơn các vật Ngài
tạo dựng nên hay sao ? Đó là lửa tình yêu của Thiên
Chúa ! Vậy khi lửa Thánh Thần ấy - như sách Công
vụ trên đây mô tả - đến chia sớt cho các
môn đệ một chút bằng cái lưỡi nhỏ thôi,
cũng đủ cho trái tim họ bốc cháy mạnh
mẽ như một lò nguyên tử, và thúc đẩy họ
đi ra khắp nơi, tung toé lửa tin và mến khắp
thế giới.
Anh
chị em ! Chắc ai nghe thấy vậy cũng đều
mong ước được như các thánh Tông đồ.
Nếu được như vậy thật là hạnh phúc
cho đời mình ! Nghĩ lại coi: Tại sao đời
nhiều người trong chúng ta bây giờ sống rất
tồi tệ, bao nhiêu là tính xấu, đam mê tội
lỗi, hèn nhát, chẳng mấy khi làm được
một việc thiện, trước 100 cơn cám dỗ
thì 99 cơn rưỡi là sa ngã ; chyện đời thì tinh
thông, tháo vát, còn chuyện đạo thì lơ mơ, mờ
mịt ; có nhiều người còn có nhiều của,
của ăn của để, có nhiều tài sản : xe
hơi, nhà lầu…, những trong chuyện đạo thì
không cảm thấy hạnh phúc … Đó là dấu thiếu
Thần Khí Chúa Kitô, thiếu lửa Thánh Thần Thiên Chúa !
Thực ra, Chúa Thánh Thần đã xuống trong hồn ta khi
ta lãnh nhận Bí tích Thêm sức, song Ngài đang bị trói
nằm yên không tác động, bởi chúng ta không nhớ
đến Ngài, không mời và không để Ngài hoạt
động trong đời sống ta.
Chúng ta hãy canh tân Bí tích thêm sức.
Bằng cách nào ? Cách riêng bằng việc cầu nguyện, như
Đức Mẹ và các thánh Tông đồ xưa đã làm. Vì
có lời Đức Giêsu đã hứa : “Nếu anh em vốn bẩm tính là độc ác, mà còn
biết lấy của lành làm quà cho con cái, thì huống chi là
Cha anh em, Đấng tốt lành vô cùng, Người sẽ
ban Thánh Thần từ trời cho những ai xin
Người” (Lc 11.13). Hãy xin đi, ta chắc chắn
sẽ được!
Khi nào Thánh Thần xuống, lúc
ấy mãnh lực Thần phong và Hỏa hào thần thiêng
của Ngài sẽ bị đốt ra tro mọi rỉ sét
của tội lỗi ta, các tối tăm trong tâm trí ta
sẽ tan như sương mù trước mặt trời
mọc, lớp đá đóng băng của trái tim ta sẽ
tan chảy ra như nước. Linh hồn được
đầy tràn lửa yêu mến Thiên Chúa và tha nhân, và
đầy tràn mãnh lực thần thiêng thì không có khó
khăn, thử thách nào làm họ chùn bước, ngay cả
cái chết cũng không làm họ sờn lòng ! Các thánh tử
đạo là bằng chứng. Đời ta sẽ tốt
lành, đạo đức, thánh thiện, đắc
thắng, vui tươi, năng động như một
chi thể tích cực trong Nước Chúa …
Tích
truyện
Trong bệnh viện có một
binh sĩ già rất khó tính, trong đời đã có
nhiều chiến thắng, song cũng mang không ít
thương tích. Cha Tuyên Uý vào thăm, ông ta đuổi cha
đi… Hết thảy những người giúp nhà thương,
kể cả các sơ săn sóc, không ai chịu nổi.
Chỉ có một sơ trẻ, Antoinette, là có một sự
bình tĩnh khác thường, hơn thế sơ nhất
quyết sẽ thắng ông ta và làm ông ta đổi tính.
Sơ vui đùa đặt tên ông là ông Lựu đạn, vì
nổ đùng đùng luôn. Một hôm đang yên tĩnh, ông
Lựu đạn nổ om sòm. Sơ chạy lại,
mỉm cười dịu dàng hỏi:
-
Ông muốn gì đó ? – Tôi muốn một quả
trứng gà.
- Được! Tôi mang lên ngay.
Vài phút sau, trên khay, một quả trứng bưng lên.
- Trứng này chưa chín
đủ, ông nói. Sơ chiều ý : - Vậy tôi lại
xuống bếp nấu cho chín hơn, ông đợi nhé.
Vài phút sau sơ lên lại… Ông
chê : - Trứng này chín quá rồi, tôi không muốn ăn
nữa! Vẫn bình tĩnh, Sơ bảo : - Vậy tôi đi kiếm quả
trứng khác và đem một nồi nấu bằng cồn
lên cho ông tự nấu lấy nhé. Tôi sẽ làm cho ông
một miếng bánh ngon, có được không?
Lần này, người binh
sĩ già đầu hàng trước sự kiên nhẫn
dịu dàng của một sơ. Và từ đó ông thấy
thương mến sơ, cảm động vì đã làm
sơ mệt nhọc, khổ sở. Sơ trở lại,
không hay biết gì. Chỉ thấy ông gục đầu
trong hai bàn tay.
- Ông đau hả? Sơ
hỏi. Ngửng nhìn lên, và cố gắng trấn tĩnh,
ông nói qua nước mắt : - Không, song quả trứng này
đã làm thay đổi lòng tôi. Thấy sơ khổ
sở, bị hành hạ vậy mà vẫn kiên nhẫn, tôi
xúc động… Thật tôi là một con vật, sơ là một
thiên thần. Nếu gặp cha Tuyên Uý là điều làm
sơ vui sướng, thì tôi xin sơ mời cha đến.
Sơ sửng sốt: - Tôi không là thiên
thần gì cả, song nếu ông muốn gặp cha, ý
tốt đó do Chúa soi, và chắc điều đó làm cho
tôi vui lắm.
-
A! nếu thế thì tôi sẽ làm để cho sơ vui. Nay
tôi thề trước mặt sơ và mọi người,
tôi sẽ chỉ ăn trứng này sau khi đã kể
hết nỗi lòng tôi cho cha Tuyên Uý!
Sơ đi tìm cha, cha đến
ngay, bắt tay, nói chuyện với ông.
-
Xin cha làm mau mau, con đói lắm.
Cha Tuyên Uý đã quen việc, nên
mọi sự lảm rất mau lẹ.
Chỉ ít lúc sau, ông chép
miệng: - Từ thuở mẹ đẻ, ăn quả
trứng này ngon nhất! ¯
|