Cậu bé Marcellino
(Trích trong ‘Niềm Vui Chia Sẻ’)
Một cuốn phim mang tựa đề: “Cậu bé Marcellino” kể lại câu chuyện sau đây:
Ở cổng nhà dòng nọ
có cậu bé bị bỏ
rơi, một thầy dòng đã đem về nhà dòng
nuôi. Với thời gian, cậu bé lớn
lên, khôn ngoan và tinh
nghịch. Vốn tính nghịch ngợm, cậu bé bị cấm
không được leo lên kho trên gác.
Nhưng vì tò mò, ngày
nọ Marcellino đã leo
lên kho trên
gác. Cậu sửng sốt
khi thấy có một người
khổng lồ bị treo trên
Thánh giá. Nghĩ rằng người này đang đói, nên ngay đêm
đó, Marcellino đã lẻn vào bếp ăn cắp bánh và rượu
đem lên cho người bị treo trên
Thánh giá. Từ đó, ngày ngày cậu
bé cứ âm thầm tiếp
tế lương thực cho con người khốn khổ ấy. Thế rồi, một ngày nọ người khổng lồ ấy xuống khỏi Thánh giá, đến bên cạnh cậu bé và
hỏi:
-
“Con thích
điều gì nhất”.
Cậu bé đáp:
-
“Con
muốn được thấy mẹ con”.
Người
khổng lồ liền nói:
-
“Con
hãy nhắm mắt lại và ngủ say”.
Ngày hôm sau, các tu
sĩ trong nhà không thấy Marcellino nữa, họ đi tìm
khắp nơi và cuối cùng thấy cậu bé đã
chết trong vòng tay của Chúa Giêsu trên Thánh giá.
Anh chị em thân mến, đối với
Marcellino trong câu chuyện trên, bánh và rượu là ngôn
ngữ cậu bé dùng để nói với Chúa Giêsu: “Con yêu
mến Chúa”, “Con muốn được săn sóc Chúa, nuôi
dưỡng Chúa”. Còn đối với Chúa Giêsu, bánh và
rượu Ngài ban qua Bí tích Thánh Thể là dấu chỉ
của tình yêu hiến thân để trở thành
lương thực nuôi sống chúng ta, và Ngài muốn chúng
ta mở rộng tâm hồn để đón nhận.
Mở rộng tâm hồn đón nhận
Ngài trong Thánh Thể, con người mới có thể
mở rộng trái tim và đôi bàn tay để đón
nhận Ngài nơi tha nhân. Chúa Giêsu là Bánh từ trời
xuống để lôi kéo họ về với Thiên Chúa. Chia
sẻ sự sống thần linh nơi bàn tiệc Thánh
Thể, người tín hữu được mời
gọi chia sẻ cơm bánh hằng ngày với tha nhân. Và
kỳ diệu thay, chính khi chia sẻ với tha nhân,
người tín hữu cảm nhận được
sự sống trường sinh và hạnh phúc đích
thức tràn ngập tâm hồn.
Thưa anh chị em, Bí tích Thánh Thể là Bí
tích của Tình Yêu. Vì yêu thương chúng ta, Chúa Giêsu đã
có một sáng kiến lạ lùng là lấy chính Thịt Máu
của Ngài làm của ăn của uống để nuôi
sống chúng ta. Chính Chúa Giêsu đã khẳng định:
Chính Ngài là của ăn và của uống Chúa Giêsu ban hoàn
toàn khác với manna và mạch nước trong sa mạc: “Ai
ăn bánh này sẽ được sống đời
đời”. Chúa Giêsu không nhằm thoả mãn cái đói cái
khát thể xác. Thế nên, Ngài xác quyết: “Thịt Tôi
thật là của ăn, Máu Tôi thật là của uống”. Vậy
Bánh Ngài ban chính là Thịt Máu Ngài. Cụm từ “Thịt Máu”
ở đây không những bao gồm tất cả những
gì nuôi sống linh hồn con người để
đưa đến sự sống vĩnh cửu, mà còn ám
chỉ đến Mầu nhiệm Nhập Thể của
Con Thiên Chúa. Con Thiên Chúa đã nhập thể mang lấy xác
phàm trong thân phận con người và đã đổ máu ra
trên Thập giá để cứu chuộc nhân loại. Ngài
đã chấp nhận trở thành của ăn của
uống là những cái thường tình nhất của
cuộc sống chúng ta để đưa chúng ta
đến sự sống vĩnh hằng.
Vì lý do đó, Thánh Phaolô đã nhấn
mạnh đến việc hiệp thông với Chúa Giêsu
Thánh Thể là kết hiệp mật thiết với chính
Chúa Kitô, nghĩa là đồng hoá với Ngài, nên giống
Ngài trong tư tưởng, ngôn ngữ và cuộc sống:
“Ai ăn Thịt Tôi và uống Máu tôi, người ấy
sẽ ở trong Tôi và Tôi ở trong người ấy”. Không
bí tích nào giúp chúng ta sống “với Chúa, nhờ Chúa và trong
Chúa” bằng bí tích Thánh Thể. Từ đó, Thánh Phaolô dám
khẳng định: “Tôi sống, nhưng không còn phải
là tôi, mà là Đức Kitô sống trong tôi” (Gl 2,20).
Từ việc kết hợp với Chúa
Giêsu Thánh Thể sẽ đưa chúng ta đến việc
hiệp nhất với các anh chị em tín hữu. Vì liên
kết với Chúa Kitô, nên chúng ta cũng liên kết với
nhau để làm thành một thân thể duy nhất trong Chúa
Kitô, điều mà Thánh Phaolô gọi là “Nhiệm thể Chúa
Kitô”. Ăn Thịt và uống Máu Chúa Kitô là lãnh nhận
một động lực mạnh mẽ nhất
để dẹp bỏ và xua tan những mối bất
đồng, những mâu thuẫn sâu xa nhất để
chỉ còn trở nên với Chúa Kitô một thân xác và một
linh hồn. Sự hiệp nhất của cộng đoàn
Kitô hữu trong Bí tích Thánh Thể có sức mạnh thu
phục những khách bàng quan, những người xa
lạ đến với Giáo Hội, như các tín hữu
thời sơ khai đã từng chinh phục và đem
lại ảnh hưởng lớn lao cho thế giới
ngoại giáo: Họ nói với nhau: “Kìa xem coi họ (các tín
hữu Kitô) yêu thương đoàn kết với nhau
biết chừng nào!” (x.Cv 2,42-47).
Anh chị em thân mến,
“Phúc cho ai được mời đến dự tiệc Chiên Thiên Chúa”. Tất cả chúng
ta đều được mời đến dự tiệc Thánh Thể. Thế nhưng có khá
đông người tham dự Thánh
lễ mà không tiếp rước Mình Máu Thánh Chúa.
Phải
chăng Thánh lễ đối với họ chỉ còn là
một nghi thức và bổn
phận phải làm, chứ không còn là
sự sống được trao ban và lãnh nhận?
Hoặc
phải chăng vì thấy việc
rước lễ xem ra không
có hiệu quả trong đời sống, nên họ thất
vọng và không muốn rước lễ nữa? “Phúc
cho ai được
mời đến dự tiệc Chiên Thiên Chúa”.
Chẳng lẽ được mời đến dự tiệc mà chẳng
ăn uống gì, chỉ ngồi
đó “nhìn miệng” các thực khách, rồi ra về
mà lòng vẫn
u sầu và bụng vẫn đói meo? Thiết
tưởng không phải vô ích
khi khẳng định lại điều này: Chẳng bao giờ chúng ta đến với người khác thực sự, nếu không kết hợp thâm sâu với Chúa
Kitô.
Đức
Cha Helder Camera, Tông Giám Mục Giáo phận Récite ở Braxil, đã chia sẻ
kinh nghiệm thống nhất đời sống hoạt động và chiêm niệm
của ngài thế này: “Mỗi sáng, tôi được nuôi dưỡng bằng Đức Kitô trong Bí
tích Thánh Thể, rồi suốt ngày, tôi gặp gỡ
Đức Kitô nơi anh chị
em tôi. Cũng một
Chúa Giêsu ở trên bàn thờ
và ngoài đường phố”.
Có lẽ chúng ta dễ
quên chân lý này: Hiệp
nhất với Chúa Kitô phải
đưa đến
sự hiệp nhất với anh em. Nói cách khác, hiệp nhất với Chúa Kitô đang
hiện diện ẩn dấu nơi anh chị
em mình, nhất là nơi
những người
nghèo đói và bất hạnh
(x.Mt 25). Và chúng ta cũng
hay quên rằng: Hiệp nhất sự sống phải được thể hiện trong sự hiệp nhất lối sống. Lối sống của Chúa Giêsu Thánh
Thể là lối sống của tình yêu tự hiến
để cho nhân loại được sống, là phục vụ
đến hy sinh mạng sống để làm giá cứu
chuộc muôn người.
Được nuôi
dưỡng cùng một Bánh Thánh –là Thịt
Máu Chúa Giêsu- chúng ta
được mời
gọi chia sẻ chén cơm
hằng ngày cho anh em
và dấn thân hoạt động cho một trật tự công bằng,
huynh đệ, cho cuộc sống ấm no hạnh phúc của mọi người trên thế giới hôm nay.
|