Cặp
mắt của trái tim
(Trích
trong ‘Niềm Vui Chia Sẻ’)
Thánh
Phanxicô Assisi có lòng mến Chúa và yêu người rất sâu
xa. Một hôm ngài gặp
một người bạn, người này nói với thánh
nhân rằng ông ta không thể nào yêu mến Thiên Chúa
được. Đang khi hai
người đi đường thì gặp một
người hành khất vừa mù vừa què. Thánh nhân
hỏi người hành khất:
-
Nếu tôi chữa cho anh
thấy và đi được thì anh có yêu mến tôi không?
Người hành khất
trả lời:
-
Dạ thưa ngài, không
những tôi yêu mến ngài mà tôi xin dâng hiến trọn
phần còn lại của đời tôi để phục
vụ ngài.
Nghe câu trả lời của
người hành khất xong, thánh nhân quay sang người
bạn đang đứng bên ngài nói:
-
Đấy anh thấy không,
người hành khất này chỉ thấy được,
đi được, thế mà còn hứa với tôi như
thế, huống hồ là anh, anh không những
được Chúa dựng nên với chân tay mắt mũi
lành lặn. Ngài lại còn chịu chết để
cứu chuộc anh nữa, đang khi đáng lý ra anh
phải chết vì tội của anh. Vậy mà anh lại
không yêu mến Chúa sao?
Thưa anh chị em, yêu mến Chúa là
bổn phận của mỗi người chúng ta. Nhưng thế nào là yêu
mến Chúa? trong Tin Mừng hôm nay,
chính Chúa Giêsu đã trả lời cho chúng ta câu hỏi này. Trước hết, yêu là thấy. Chúa Giêsu
đã nói: “Chẳng bao lâu
nữa, thế gian sẽ không còn thấy Thầy. Phần
anh em, anh em sẽ được thấy Thầy, vì
Thầy sống và anh em cũng sẽ được
sống”. Thực thì ngay trong cuộc sống của xã
hội con người, chúng ta cũng có thể gặp
những trường hợp một người đã ra
đi một chuyến đi xa, nhưng những
người còn ở lại vẫn cảm thấy
người đó như đang hiện diện ở
đâu đây, thật gần gũi, nơi từng sự
vật, trong từng căn phòng, nơi mỗi lối
đi. Chính tình yêu, sự quen thuộc, sự
cảm thông đã tạo nên cái điều lạ lùng này.
Giữa những người thân yêu, sự vắng mặt
không tạo nên sự xa cách: “Xa
mặt mà không cách lòng”. Vì vậy, Đức Giêsu đã
nói: “Thế gian sẽ không
thấy Thầy, còn anh em, anh em sẽ được
thấy Thầy”. “Cái thấy” Chúa
Giêsu muốn nói ở đây không còn là cái thấy ngang qua
cặp mắt của thân xác; cái thấy ấy có những
giới hạn nhất định, ở ngoài tầm nhìn
thì không thấy được nữa. Còn “cái
thấy” ở đây là cái thấy bằng con tim, bằng sự cảm nhận, bằng
sự hoà nhập. Tình yêu làm cho người xa cách trở
nên gần gũi. Vì yêu
mến Thầy, các môn đệ vẫn cảm thấy
Thầy hiện diện ở khắp nơi.
Nguyên trong đoạn Tin Mừng này,
chúng ta đã thấy Chúa Giêsu lặp lại đến
năm lần từ “yêu mến”. Yêu mến trở thành
mối quan hệ giữa môn đệ và Thầy, giữa
môn đệ và Thiên Chúa Cha. Yêu mến đưa
đến sự hoà nhập: “Anh
em ở trong Thầy và Thầy ở trong anh em” và “Thầy sẽ tỏ mình ra cho
anh em thấy Thầy”.
Thì ra, trái tim cũng
có “cặp
mắt” của nó. Cặp mắt của trái tim thấy được những cái mà
cặp mắt thể xác không thể thấy
được. Chính cái thấy bằng cặp mắt
của trái tim sẽ giúp chúng ta thấy
được mối quan hệ mật thiết giữa
sự hiện diện của Chúa Giêsu với cuộc
đời của một người Kitô hữu và của
cộng đoàn. Có yêu mến Chúa, chúng ta
mới thấy được sự hiện diện thân
thiết của Chúa ở giữa chúng ta.
Yêu
còn là tuân giữ: Tình yêu
không dừng lại ở cái nhìn thấy. Tình
yêu sẽ dẫn tới hành động. Không có hành động, tình yêu chỉ là giả
dối. Hành động mới là
bằng chứng của tình yêu đích thực. Chúa
Giêsu đã nói: “Ai yêu mến
Thầy thì tuân giữ các giới răn của Thầy. Ai
giữ các giới răn của Thầy mới là
người yêu mến Thầy”. Nói rằng: “Tôi yêu
mến Chúa” thì ai cũng có thể nói được.
Nhưng nếu không tuân giữ các giới răn của
Chúa thì những lời nói đó chỉ là những lời
nói dối.
Tất cả chúng ta đều có kinh
nghiệm rằng: Khi yêu ai, chúng ta cảm thấy
được những gì làm vui lòng người chúng ta yêu
và không có gì cưỡng bức chúng ta tự nhiên làm tất
cả để người yêu được vui,
được hạnh phúc. Yêu mến Chúa
cũng vậy. Yêu mến Chúa là sống theo ý Chúa
muốn, là giữ các giới răn của Chúa, là thực
thi ý Chúa muốn, là giữ các giới răn của Chúa, là
thực thi ý muốn của Chúa trên cuộc sống chúng ta
và trên cuộc sống của xã hội loài người.
Nhưng các giới răn của Chúa là
gì, thưa anh chị em? Các giới răn của Chúa là chính
Chúa Giêsu với các giáo huấn, với những chọn
lựa của Ngài. Tất cả cuộc
sống của Chúa Giêsu trở thành mẫu mực cho
cuộc sống của người Kitô hữu.
Giữ các giới răn ở đây là biến đổi
chính con người của mình để có thể trung tín
với Chúa trong cuộc sống. Như thế, giữ các
giới răn là sống trong tình yêu của Chúa.
Chúa Giêsu đã xác định: “Ai giữ các giới răn
của Thầy sẽ được Cha Thầy yêu
mến. Cha và Thầy sẽ yêu mến
người ấy và sẽ đến và ở trong
người ấy”. Giữ các giới răn là ta
ở với Chúa và Chúa ở với ta, là lưu lại
trong tình yêu của Chúa. Kitô giáo là đạo của tình yêu:
yêu Chúa và yêu người. Tình yêu sẽ chắp cho chúng ta
đôi cánh để bay lên cao. Vậy mà có nhiều
người lại coi Kitô giáo như những giới
răn cấm kỵ và trừng phạt, như những
gông cùm tròng vào cổ hay những gánh nặng đèn lên vai. Vì vậy cuộc sống đạo của
họ trở thành một bài toán khô khan và nghèo nạn,
nhiều khi quá máy móc. Họ bóp méo
đạo yêu thương thành đạo sợ hãi. Đạo sợ hãi làm người ta mất
nhiệt tình và cởi mở, mất nét vui tươi trên
khuôn mặt của những người con cái Thiên Chúa.
Anh chị em thân mến, người
Kitô hữu đích thực phải sống đạo
bằng con tim. Tình yêu làm cho cuộc
sống đầy sức sáng tạo và năng
động. Chính cuộc sống tích cực và đầy
sức sáng tạo này mới thực sự là một
bằng chứng về sự hiện diện của Chúa
Giêsu, Đấng đã chết nhưng đã sống
lại và đang tiếp tục hoạt động nơi
những kẻ tin ở Ngài, và là bằng chứng của
lòng tin nơi sự hiện diện sống động
của Ngài. Chính đời sống yêu thương nhau chân
thành, hy sinh phục vụ nhau theo mẫu mực của tình
yêu Chúa yêu thương chúng ta sẽ biểu lộ cho
mọi người nhận thấy sự hiện diện
sống động của Chúa, Ngài đang sống và
đang có mặt sống động trên trái đất chúng
ta, như Ngài đã nói khi từ biệt các môn đệ: “Thầy không bỏ anh em cô
độc. Thầy sẽ đến với
anh em. Anh em sẽ được thấy Thầy, vì
Thầy sống và anh em cũng sẽ được
sống”.
|