Thánh lễ
tại Emmaus – Pm. Cao Huy Hoàng
Nối tiếp
trình thuật việc Chúa Giêsu sống lại và hiện ra
cho các Tông đồ - những người được
truyền chức linh mục trong đêm trước ngày
chịu nạn, hôm nay, Thánh Gioan gửi đến trình
thuật Chúa Giêsu sống lại và hiện ra với hai giáo
dân đầu tiên của Giáo Hội.
Hai người
nầy từ Giêrusalem đi ra để về làng Emmaus
cách Giêrusalem chừng mười một cây số. Không
thấy Thánh Gioan nói đến chi tiết họ bỏ
Giêrusalem, để đi tìm một chỗ an thân hơn
giữa cơn bức bách điêu tàn, nhưng chỉ cho
biết lòng họ buồn rầu vì cuộc thương
khó kinh hoàng của Chúa Giêsu vừa xảy ra. Tai họ
vẫn còn nghe tiếng búa đinh chát chúa. Mắt họ
vẫn còn hình dung ra một thân xác con người Giêsu mê
mếch máu từ mão gai trên đầu cho đến bàn
chân. Tôi đồng cảm với hai giáo dân nầy khi
nhớ lại biến cố Lm. JM Nguyễn Thế
Thoại bị mời đi cải tạo ngày 15-6-1977. Giáo xứ Hòa Yên như rắn
mất đầu. Các thầy ở trung tâm thần học
Hòa Yên và cả ông Chủ Tịch Nghiêm không làm sao giải
thích nỗi cho bà con giáo dân, vì chính các thầy, và hội
đồng giáo xứ cũng không hiểu điều gì
đang xảy ra. Chỉ biết Bố ra đi, rồi
bặt vô âm tín, chỉ có ngày đi mà không biết ngày
về. Hoang mang khiếp sợ từ Hòa Yên lan ra tới Hòa
Nghĩa rồi khắp vùng Cam Ranh. Đâu đâu cũng bàn
tán chuyện Bố Thoại bị bắt. Rồi sẽ
đến Bố nào nữa? Nhớ lại tâm trạng
của tôi và của giáo dân ngày ấy, giúp tôi hiểu ra
phần nào nỗi buồn của hai giáo dân trên
đường Emmaus. Họ còn đau thương hơn
chúng tôi, vì họ không chỉ chứng kiến thầy mình
bị bắt, bị tra tấn … mà còn mục kích tận
mắt cái chết bi thương của Thầy trên Thánh
Giá, và niềm tin vào việc Thầy mình sẽ sống
lại quả là một thách đố lớn lao cho
họ, vì họ là những người có thể nói là
chưa thân thiết lắm với Chúa Giêsu, như các tông
đồ.
Chúa Giêsu
hiểu tâm trạng của họ và Ngài đã hiện ra
với họ trong tư cách là một người
đồng hành – không chỉ đồng hành trên quảng
đường đi, mà đồng hành với họ trong
từng suy tư, trong mỗi xúc cảm, và cả trong
sự chao đảo của niềm tin ban đầu. Ngài
đã hỏi han họ: "Các anh vừa đi vừa trao
đổi với nhau về chuyện gì vậy?".
Rồi Ngài nhận lời trách cứ của họ:
"Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại
Giêrusalem mà không hay biết những chuyện đã xảy
ra trong thành mấy bữa nay." Và Ngài lắng nghe họ
chia sẻ: "Chuyện ông Giêsu Nadarét. Người là
một ngôn sứ đấy uy thế trong việc làm
cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn
dân. 20 Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của
chúng ta đã nộp Người để Người
bị án tử hình, và đã đóng đinh Người vào
thập giá. 21 Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy
vọng rằng chính Người là Ðấng sẽ cứu
chuộc Ít-ra-en. Hơn nữa, những việc ấy
xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi. 22 Thật
ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi
đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi
sáng sớm, 23 không thấy xác Người đâu cả,
về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo
rằng Người vẫn còn sống. 24 Vài người
trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y
như các bà ấy nói; còn chính Người thì họ không
thấy”.
Nghe hai giáo dân
trình bày những thổn thức, những dao động
trong hành trình đức tin, Linh Mục Giêsu Phục Sinh
cũng cố niềm tin của họ ngay lập tức
bằng một thánh lễ trên đường đi.
Mở đầu là lời mời gọi họ nhìn
nhận họ kém tin vào lời các ngôn sứ, nhìn nhận
trí khôn giới hạn của mình trước chương
trình cứu rỗi của Thiên Chúa, qua Đức Giêsu Kitô.
Phần Phụng Vụ Lời Chúa cử hành ngay trong lúc
đi, Linh mục Giêsu đã trích dẫn lời Thánh Kinh qui
chiếu về nhân vật Giêsu, Ngài đã giảng giải
cặn kẻ cho họ và đã làm cho lòng họ bừng
cháy lên niềm tin yêu vững vàng. Vì trời đã chiều,
nên họ mời Chúa Giêsu ở lại với họ, và
chính lúc nầy, Linh Mục Giêsu cử hành phần Phụng
Vụ Thánh Thể, bằng việc “cầm lấy bánh,
đọc lời chúc tụng” và khi “tấm bánh
được bẻ ra, trao cho họ” thì mắt
họ mở ra, và họ nhận ra Người nhưng
Người đã biến đi. Vâng, Ngài đã biến
đi theo lời kể của Thánh Gioan, nhưng thật
ra, Ngài đang ở lại với họ, đang sống
động trong lòng họ vì họ đã ăn Tấm Bánh
Thân Xác Tử Nạn và Phục Sinh của Người.
Chính tấm bánh
ấy, chính Thánh Thể Người đã phục sinh cõi
lòng họ, phục sinh niềm tin, phục sinh niềm vui,
niềm hy vọng và phục sinh đời sống Giáo Hội
trong họ, đời sống chứng nhân phục sinh cho
mọi người.
Kết thúc thánh
lễ trên đường Emmaus là cuộc trở về
Giêrusalem với Giáo Hội, với các Tông Đồ,
để nghe các Linh Mục của Chúa loan tin Chúa đã
sống lại, và họ, là giáo dân, cũng mạnh dạn
trình bày chứng từ phục sinh mà họ đã nhận
được từ Chúa Giêsu Phục sinh. Thánh Gioan kết
thúc đoạn trình thuật sống lại và hiện ra
với giáo dân bằng một cuộc sum họp duy nhất
thánh thiện trong cùng một Đức Tin của cả
Linh Mục và Giáo dân, của cả cộng đoàn dân Chúa.
“Các tông đồ bảo hai ông: "Chúa chỗi dậy
thật rồi, và đã hiện ra với ông Simon." 35
Còn hai ông thì thuật lại những việc đã xảy
ra dọc đường, và mình đã nhận ra Chúa
thế nào khi Người bẻ bánh”.
Là những Kitô
hữu giáo dân trong giáo hội, qua trang tin mừng hôm nay,
thiết tưởng chúng ta được phép vui mừng,
có thể theo cách vui mừng của trần thế, vì giáo
dân cũng được vinh dự mục kích tận
mắt Chúa Giêsu Phục Sinh: ít là một bà Madalena, hai
người trên đường về Emmaus.
Chúng ta
được vui mừng, vì chính Chúa Giêsu Phục Sinh qua
các linh mục, đang đồng hành với chúng ta trong
cuộc đời. Ngài thăm hỏi chúng ta, Ngài hiểu
chúng ta, nhận lời trách cứ của chúng ta khi ta
chưa hiểu Ngài. Ngài lắng nghe nỗi niềm của
chúng ta. Ngài kêu gọi chúng ta nhìn nhận sự hèn kém
của mình trước mầu nhiệm Thiên Chúa, để
chấp nhận lắng nghe lời Ngài ân cần giải
thích cho chúng ta. Và Ngài cử hành cho chúng ta hy tế chính Thánh
Thể Ngài để niềm tin phục sinh của chúng ta
thêm vững chắc. Chúa Giêsu đã chu toàn sứ vụ Linh
Mục bằng chính sự phục sinh của mình
để các linh hồn được phục sinh. Ngài
giảng giải sống động và có sức làm cho lòng
con người bừng cháy lên vì Ngài đã giảng giải
bằng chính sự phục sinh của mình….Vì vậy, chúng
ta có quyền tin tưởng rằng: Chúa không lầm khi ban
tác vụ linh mục để các Linh Mục của Chúa
sống-trước-đời-sống-phục-sinh ngay
trong đời sống trần thế, để chính các
Ngài là hiện thân của Chúa Giêsu Phục sinh từ
việc mục vụ đến việc tế lễ,
để chính các ngài thực là tấm gương tấm
bánh bẻ ra cho nhiều người được sống.
Chúng ta có quyền tin tưởng - không phải là
ước ao hay khát vọng. Và nếu chúng ta có thấy bóng
dáng của sự chưa-phục-sinh trong đời
sống một vài linh mục, thì thiết tưởng,
cũng không phải là cái cớ vô duyên dẫn chúng ta
đến chổ mất niềm tin vào Chúa Giêsu Phục Sinh.
Mới đây,
được đọc bài “Nghĩ gì về cao trào Giáo
dân” của Linh Mục Anre Đỗ Xuân Quế, tôi bỗng
dưng dị ứng với hai từ “cao trào”, vì thoạt
đầu nghe như giáo dân đòi “nỗi dậy”;
nhưng rồi tôi hiểu được ý ngài muốn trân
trọng đóng góp của giáo dân cho Giáo Hội thời
đại hôm nay trong mọi lĩnh vực, dưới
mọi hình thức, để Tin Mừng Phục Sinh lan xa
tới tận cùng bờ cõi trái đất. “Sự hợp
tác giữa linh mục và giáo dân là cần thiết và bổ
ích..Giáo dân đón nhận sự tín nhiệm và lời
mời gọi của linh mục một cách chân thành và khiêm
tốn. Linh mục coi trọng khả năng chuyên môn và
lòng tận tâm của giáo dân. Cả hai cùng đồng lao
cộng tác trong việc phụng thờ Chúa và muu ích cho các
linh hồn” (Lm. Anre Đỗ Xuân Quế)
Vâng, đến
muôn đời, đến muôn muôn đời, giáo dân
cần có các linh mục là chừng nào, càng cần có
những linh mục phục sinh là chừng nào… để
họ được Chúa Giêsu phục sinh đồng hành,
hỏi han, giảng giải, để họ có Thánh
Thể như của ăn đàng trên đường
về quê hương phục sinh vĩnh cữu, và
để họ được hợp tác, như hai giáo dân
Emmaus ngày ấy, trở về Giêrusalem hợp tác với các
linh mục của mình, làm chứng cho Chúa Giêsu Phục sinh
đến mọi hang cùng ngõ hẻm trần gian.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã cử
hành thánh lễ trên đường Emmaus để
đức tin của các tín hữu được củng
cố. Xin cho đức tin phục sinh của chúng con
cũng được bồi dưỡng qua việc
sốt sắng lắng nghe Lời Chúa và Dự Tiệc
Thánh Thể trong thánh lễ hàng ngày, và để nhờ
đó, chúng con trở nên nhân chứng phục sinh sống
động giữa cuộc đời. Amen.
|