Đường
hy vọng – ĐTGM. Giuse
Ngô Quang Kiệt.
Bài Tin Mừng hôm nay
thật đẹp. Đẹp vì lời văn óng
ả. Đẹp vì tình tiết ly kỳ. Đẹp vì tình nghĩa đậm đà. Đẹp vì những tư tưởng thần
học thâm sâu. Nhưng đẹp nhất là vì bài tin
Mừng chất chứa một niềm hy vọng trong sáng,
xua tan mọi bóng tối thất vọng não nề.
Hai môn đệ
rời Giêrusalem trở về làng cũ. Giêrusalem
là trung tâm tôn giáo. Rời Giêrusalem là dấu hiệu
của sa sút niềm tin. Giêrusalem
là trung tâm hoạt động. Rời
Giêrusalem là dấu hiệu của chán nản buông xuôi.
Trước kia hia ông đã bỏ nhà
cửa, gia đình để đi theo Chúa Giêsu. Nay hai ông trở về như hai kẻ thua
cuộc. Ngày ra đi ôm ấp giấc
mộng thành đạt. Ngày trở
về ôm nặng một mối sầu. Sầu
vì đã mất Người Thầy yêu quí. Sầu vì giấc mộng không thành. Hai linh hồn sầu não, thất vọng lê
bước trong ánh mặt trời chiều.
Những giữa lúc
buồn tủi, thất vọng ấy, Chúa Giêsu đã
xuất hiện. Lập tức ánh sáng rực lên giữa màn
đêm đen. Niềm vui rộn rã xoá tan u sầu. Ngọn
lửa bừng lên sưởi ấm những trái tim lạnh giá. Vì Chúa Giêsu đã
đem đến cả một trời hy vọng. Đọc
trong bài Tin Mừng, ta thấy Chúa Giêsu đã nhen nhúm niềm
hy vọng trong tâm hồn các môn đệ Emmau bằng ba
loại ánh sáng.
1) Ánh sáng đức
tin thắp lên niềm hy vọng.
Hai môn đệ
đã chứng kiến cuộc sống và cái chết
của Chúa Giêsu từ đầu cho đến cuối. Các ông
đã thấy biết bao nhiêu phép lạ Người làm.
Các ông đã nghe biết bao lời hay ý đẹp từ
miệng Người phán ra. Các ông đã công
nhận Người là một “Ngôn sứ đầy uy
thế xét về việc làm cũng như lời nói”.
Các ông đã hy vọng Người là
Đấng giải thoát Israel. Nhưng
cuộc thương khó và cái chết của Đức
giêsu khiến các ông chán nản và thất vọng. Đến nỗi khi các phụ nữ ra mộ,
gặp Thiên Thần báo tin Chúa đã phục sinh, về
kể lại cho các ông vẫn không tin.
Bấy giờ Chúa
Giêsu bảo các ông “Lòng trí các anh sao mà chậm tin lời các
ngôn sứ vậy”. Chúa Giêsu kêu gọi đức
tin trở về. Chúa Giêsu khơi dậy
đức tin đã lụi tàn bằng cặp mắt phàm
trần và các ông không hiểu gì. Khi có
đức tin, các ông sẽ hiểu tất cả.
Đức tin là nguồn ánh sáng giúp ta nhìn ra ý nghĩa
của các biến cố trong cuộc đời.
Đức tin là đốm lửa thắp lên niềm hy
vọng giữa đêm đen tuyệt vọng.
2) Ánh sáng lời Chúa
gieo mầm hy vọng.
Hai môn đệ
đã đọc Kinh Thánh. Các ông thuộc vanh vách sách
Lề Luật Môsê, các Ngôn sứ và Thánh vịnh. Thế nhưng các ông vẫn thất vọng.
Vì các ông đọc Kinh Thánh mà không hiểu Kinh
Thánh. Các ông học Kinh Thánh như học
một bài thuộc lòng. Các ông đọc Kinh Thánh
như đọc một bản văn cổ, chỉ có
những con chữ vô hồn.
Chúa Giêsu phải
giải thích Kinh Thánh cho các ông. Bắt đầu từ sách Lề
Luật, rồi lời các Ngôn Sứ và các Thánh Vịnh. Khi
nghe Chúa nói, tim các ông rộn ràng niềm vui, trí các ông
bừng sáng như thể một ngọn lửa nhen nhúm
trong lòng. Chúa Giêsu đã dạy các ông một
cách đọc Kinh Thánh mới mẻ. Phải
đọc giữa những hàng chữ để thấy
rõ những ý nghĩa nhiệm mầu. Phải
tìm sau những hàng chữ để thấy
được ý định kỳ diệu của Thiên
Chúa. Phải đọc Kinh Thánh
dưới sự hiện diện của Thiên Chúa. Phải thấy bóng dáng Thiên Chúa thấp thoáng
suốt những trang sách. Và phải đọc Kinh
Thánh với một trái tim yêu mến tha
thiết.
Khi trái tim mở rộng
đón nhận, lời Chúa sẽ gieo vào hồn ta những
mầm mống hy vọng. Và cuộc
đời sẽ thấy lại ý nghĩa, tìm
được niềm vui.
3) Ánh sáng Thánh Thể
nuôi dưỡng niềm hy vọng
Niềm hy vọng
trở thành hiện thực khi Chúa Giêsu bẻ bánh. Chính
qua cử chỉ bẻ bánh mà các môn đệ nhận ra
ChúaGiêsu Phục Sinh. Niềm hy vọng
không còn là hy vọng nữa, nhưng đã trở thành
hiện thực. Hết còn những bàn
tin bán nghi. Hết còn những hoang lo
lắng. Hết còn những thấp
thỏm lo âu. Vì các ông đã gặp
được chính niềm hy vọng.
Cuộc gặp
gỡ chỉ thoáng qua, nhưng các ông đã mãn nguyện. Chúa Giêsu bẻ bánh
là nhắc lại cử chỉ khi lập phép Thánh Thể.
Nhờ phép Thánh Thể toàn bộ con người các ông
đổi mới. Dường như một
linh hồn mới vừa nhập vào những xác thân
mệt mỏi rã rời. Dường
như dòng máu đã trở nên đỏ thắm. Dường như những tế bào đã
trở nên tươi trẻ. Dường như trái tim đã trở nên rộn rã nhịp yêu
đời. Lập tức các ông trở
lại Giêrusalem. Đường đi khi trời còn
sáng mà thấy xa xôi ngại ngùng. Đường đi
về lúc trời đã tối đen mà sao thấy
tươi vui gần gũi. Lúc đi có
Chúa ở bên mà vì con mắt đức tin mù tối nên
vẫn thấy buồn sầu. Lúc về tuy vắng bóng
Chúa vẫn an tâm vì con mắt đức
tin đã mở ra, vì vẫn biết có Chúa ở bên. Thánh Thể Chúa chính là lương thực nuôi
dưỡng niềm hy vọng.
Nhờ có Thánh
Thể, đường xa trở nên gần. Nhờ
có Thánh Thể, đường buồn trở nên vui. Vì nhờ có Thánh Thể, ta luôn được
ở bên Chúa. Đời sống ta không
thiếu những giờ phút khó khăn. Cuộc
đời đầy thử thách nhiều lúc đẩy ta
vào hố thẳm tuyệt vọng. Ta hãy học bài
học Chúa dạy các môn đệ trên đường
Emmau: Hãy biết nhìn các biến cố trong cuộc
đời bằng con mắt đức tin. Dưới ánh
sáng đức tin, mị đau khổ sẽ xuất
hiện với một ý nghĩa tốt đẹp cho
cuộc đời. Ánh sáng đức tin sẽ thắp sáng
niềm hy vọng. Hãy biết nghe, đọc
và suy gẫm Lời Chúa. Đừng
đọc Kinh Thánh như đọc tiểu thuyết.
Đừng học hỏi Kinh Thánh như
học một lý thuyết. Hãy
đọc với tình yêu. Hãy tìm bóng dáng
Chúa xuyên qua các hàng chữ. Hãy mở
rộng tâm hồn đón nhận Lời Chúa. Lời Chúa sẽ như một hạt giống
gieo vào lòng ta mầm hy vọng xanh tươi. Và sau cùng hãy đến với Chúa Giêsu trong bí tích
Thánh Thể.
Hãy kết hiệp
với Chúa Giêsu trong Thánh Thể. Thánh Thể sẽ là
lương thực nuôi dưỡng niềm hy vọng
của ta. Đường đời chúng ta
cũng như quãng đường từ Giêrusalem đi
Emmau. Khi ta không có niềm hy vọng thì con
đường ta đi thật dài, thật xa, thật
buồn, thật tối dù ta đi giữa ban ngày. Nhưng
khi ta có niềm hy vọng, con đường sẽ
trở nên gần gũi, vui tươi,
và sáng sủa dù ta đi trong bóng đêm.
Lạy
Chúa Giêsu Phục Sinh là niềm hy vọng của con. Xin cho đường con đi
trở thành đường hy vọng vì luôn có Chúa ở bên
con.
GỢI Ý CHIA SẺ
1.
Chúa Giêsu đã chiếu soi các môn
đệ Emmaus bằng những ánh sáng nào?
2.
Có khi nào đang buồn, bạn cảm
nhận được niềm vui vì gặp Chúa không?
3.
Bạn đọc Kinh Thánh thế nào?
Tìm kiến thức hay tìm Chúa?
4.
Khi tham dự Thánh Lễ, bạn có cảm
nhận mãnh liệt sự hiện diện của Chúa trong
phép Mình Thánh không?
|