Cho niềm
tin quay về
Sau cái chết của Thầy Giêsu, thì kể
như mọi hy vọng và kế hoạch âm thầm nơi
các môn đệ của Ngài cũng tan thành mây khói. Giờ
đây, ngẫm nghĩ "sự đời", chắc
các ông hơi nuối tiếc và hối hận vì đã
chọn lựa sai lầm khi bước theo
một người thầy có tên gọi Giêsu! Giờ
đây, các ông phải sống trong căn phòng đóng kín vì
sợ người Do thái; sợ họ làm khó dễ một
phần, nhưng chắc cũng sợ miệng đời
thị phi! Tôma, người hay vắng mặt nơi
cộng đoàn bé nhỏ này chắc cũng vì đang mang
tâm trạng buồn chán và thất vọng ấy. Tôma ra
đi kéo theo cả niềm tin đã
tắt lịm hay đã lệch hướng theo mình.
Nhưng rồi mọi sự
đã thay đổi trong chớp mắt, vượt quá
sức mong đợi hay nghĩ tưởng của các môn
đệ Đức Giêsu. Ngài đã hiện
đến với các ông mang theo niềm
vui, hy vọng và bình an tràn đầy tâm hồn các ông. Aùnh
sáng đã bừng lên giữa màn đêm tăm tối.
Cộng đoàn bé nhỏ ấy đã bừng lên ánh sáng tin
yêu và hy vọng. Nhưng niềm vui của các
ông cũng còn chút gì đó chưa trọn vẹn bởi còn
một thành viên đang vắng mặt. Rồi
Tôma trở về, về thăm anh em mình nhưng cũng
trong tâm trạng buồn hiu và thất vọng của ngày
nào. Niềm tin của ông vẫn còn tắt lịm hay
đang lạc lối nơi nao. Nghe các anh em
bạn mình nói là đã thấy Thầy hiện ra và Thầy
vẫn đang sống, ông cho đó là chuyện đùa
của trẻ con. Niềm tin tắt
lịm đã không cho ông tin nhận điều đó.
Ông đã phủ nhận những gì các anh em mình nói lại
bằng những lời đầy thách thức:
"Nếu tôi không thấy dấu đinh ở tay
Người, nếu tôi không xỏ ngón tay vào lỗ đinh
và không đặt bàn tay vào cạnh sườn
Người, tôi chẳng có tin" (Ga 20, 25).
Rồi 8 ngày sau đó, Tôma đã
chứng kiến được điều ông đã
liều lĩnh nói trong lúc chán nản vì thiếu vắng
niềm tin. Và khi đã tận mắt nhìn thấy Chúa
Giêsu, ông đã thốt lên rằng: "Lạy Chúa tôi,
lạy Thiên Chúa của tôi". Lời nói của một con
người tuyệt đối tin tưởng
được thốt ra. Niềm tin của Tôma giờ
đây đã sống lại, đã quay về với ông cách
mãnh liệt nhất. Tôma là môn đệ
cuối cùng tin vào Chúa Giêsu Phục sinh, nhưng ông đã
tuyên xưng niềm tin vào Đức Giêsu cách mãnh liệt
nhất và cao độ nhất. Phải chăng, có
lạc lối thì khi trở lại mới thấy mình
hạnh phúc; có sai lầm thì khi hồi tâm mới nhận ra
trọn vẹn ý nghĩa của tình yêu! Cho nên
điều quan trọng không phải là tôi phạm tội,
nhưng là tôi biết nhận ra tội lỗi để
tôi hồi tâm quay về và cố gắng hết mình
để sửa chữa. Cũng
vậy, điều quan trọng không phải là lạc
lối, nhưng biết mình lạc lối và can đảm
quay về mới là quan trọng trước mặt Thiên
Chúa.
Dù các môn đệ đã
nhận ra sự thật là Thầy Giêsu của mình đã
Phục sinh và không ai còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng
niềm tin của các ông vẫn còn là niềm tin của
những con người tin ở cấp độ
thấp: thấy mới tin. Niềm tin đòi
có dấu hiệu để kiểm chứng là niềm tin
còn yếu kém và ở mức độ thấp.
Đức Giêsu muốn nâng đức tin và tâm hồn
của các ông lên một mức độ cao hơn "Phúc
cho những ai không thấy mà tin" Và lời chúc phúc này là
dành cho chính chúng ta đó. Đức tin không
cần kiểm chứng mới thật là đức tin
trọn hảo và vững mạnh.
Chúa Giêsu Phục sinh đang
sống và đang hiện diện với từng
người chúng ta trong cách thức siêu nhiên. Ngài không còn lệ thuộc vào không gian và thời
gian nữa. Cũng như Đức Giêsu đã
đến với các môn đệ đang họp nhau trong
căn nhà tiệc ly đang đóng kín sau ngày Ngài Phục
sinh, thì hôm nay, Ngài cũng vượt qua các bức
tường và rào cản trong hay ngoài chúng ta để
đến với chúng ta, để hiện diện
với chúng ta bằng nhiều cách thức khác nhau.
"Phúc cho những ai không
thấy mà tin". Lời hứa này của Chúa Giêsu
đảm bảo với chúng ta rằng: Không một
thế hệ nào sẽ bị kém ưu ái hơn so với
các môn đệ ngày xưa. Chúng ta hãy thắp lửa tin yêu
lên trong lòng chúng ta để cho niềm tin của chúng ta
quay về. Vì rất có thể, với những quyến rũ của trần gian, niềm tin vào
Đức Giêsu Phục sinh của chúng ta đã tắt
lịm hay còn lạc lối ở phương trời xa
xôi nào đó. Sống đạo đích thực là làm cho
niềm tin quay về trong ta và làm cho niềm tin đó
bừng sáng lên trong ta mỗi ngày, để trong mọi hoàn
cảnh, chúng ta vẫn hiên ngang tuyên xưng rằng
Đức Giêsu là Thiên Chúa của chúng ta. Amen.
|