Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ?
Bỏ
xứ mình để đến phục vụ tại
nơi đất khách quê người quả là một lý
tưởng đáng ca ngợi. Hiện nay, người ta thấy có rất nhiều
thanh niên thiếu nữ tây phương chán cuộc sống
trống rỗng, thiếu lý tưởng trong xã hội
dư dật, đã tình nguyện sang các nước thuộc
thế giới thứ ba để phục vụ. Một thanh niên nọ đã xin đến Ấn
Độ để phục vụ người nghèo. Ra đi hồ hởi bấy nhiêu, giờ này chạm
với thực tế, anh cảm thấy thất vọng bấy
nhiêu. Tất cả đều xa lạ và tất cả
đều làm anh chán nản: từ khí hậu cho đến
thức ăn, điều kiện sống và nhất là những
khuôn mặt xem ra rất bí hiểm đối với anh.
Nhưng điều làm cho anh mất hết kiên nhẫn lại
là một điều không đáng bận tâm mấy...Người
ta dành cho anh một căn phòng không sạch sẽ và dĩ
nhiên cũng không nhiều tiện nghi lắm. Anh dọn dẹp
và sắp xếp căn phòng lại cho tươm tất.
Duy có một chướng ngại mà anh không thể vượt
qua để có thể sống bình thản: đó là sự
hiện diện của một chú thằn lằn. Anh tìm
đủ mọi cách để xua đuổi nó ra khỏi
căn phòng, nhưng vô ích: đâu lại vào đó, anh đuổi
nơi này, nó chạy vào nơi khác. Cuối cùng con vật
chui được vào trong tủ đựng thức ăn và ngự trị hẳn trong đó. Không còn biết làm cách nào khác hơn để tẩy
chay con vật, anh đành phải nghĩ đến chuyện
làm quen với nó. Dần dần, con thú
đã trở thành một người bạn của anh.
Mỗi khi đi đâu về, việc đầu
tiên của anh là tìm cho được chú thằn lằn.
Khi con vật đã trở thành thân thiết với anh, anh
đặt cho nó một cái tên và trò chuyện với nó. Từ
một con vật dơ bẩn xấu xa, giờ này anh nhìn
thấy nơi nó rất nhiều đức tính trong đó
quan trọng hơn cả đó là tài săn muỗi của
nó. Sự hiện diện của chú thằn lằn đã
giúp cho anh khám phá được một chân lý trong cuộc sống:
những khó khăn không đến từ môi trường chung quanh, mà chính từ bản thân anh.
Chúng ta vẫn
thường lặp lại câu thơ của Nguyễn Du:
"Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ",
như để nói rằng lắm khi chúng ta mặc cho ngoại
cảnh chính tâm trạng của chúng ta. Khi chúng ta vui, chúng ta
như thấy cảnh vật xung quanh chúng ta cũng vui lây.
Khi chúng ta buồn, cảnh có đẹp đến
đâu, chúng ta vẫn thấy u ám. Lắm
khi những vấn đề khó khăn không đến với
chúng ta từ ngoại cảnh, từ những người
khác, mà chính từ chúng ta. Gương mặt
cau có của chúng ta thường được chúng ta nhìn
thấy nơi tất cả mọi người xung quanh.
Trái lại, khi chúng ta vui, chúng ta như cảm
thấy mọi người đều vui vẻ với
chúng ta. Quả thật, chúng ta đong
đấu nào, thì người sẽ đong lại đấu
ấy cho chúng ta.
Câu chúc đầu
tiên của Đức Kitô phục sinh mỗi lần hiện
ra cho các môn đệ của Ngài là::bình an
cho các con". Có sự bình an đích thực
trong tâm hồn, chúng ta mới thắng được sợ
hãi, mới vượt qua được những khó
khăn trong tâm hồn. Có sự bình an
đích thực trong tâm hồn, chúng ta mới dễ dàng tha
thứ và chấp nhận chính bản thân để rồi
từ đó mới có thể tha thứ và chấp nhận
tha nhân cũng như mọi nghịch cảnh. Mang lấy màu xanh của hy vọng, đôi mắt
chúng ta mới dễ dàng nhìn đời, nhìn người một
cách lạc quan. Trái lại, mang lấy bộ mặt
cau có và buồn chán, đi đâu, ở đâu, chúng ta
cũng chỉ thấy bất mãn, thất vọng và khó chịu.
|