Đỉnh cao hôm nay
– Đỉnh cao ngày mai
(Suy niệm
của Lm. Giuse Nguyễn Cao Luật)
Bên kia những
thực tại hữu hình
Bản
văn của thánh Mát-thêu trình bày một kinh nghiệm
thần bí vượt trên những thực tại hữu
hình, qua những con người và biểu tượng.
Bản văn là một mặc khải về một
mầu nhiệm: căn tính của Đức Giêsu.
Nơi
chốn: "một
nơi riêng", "một ngọn núi cao". Đây không phải là một địa
điểm cụ thể về địa dư. Có
thể lấy làm tiếc vì một truyền thống muôn
thời đã muốn xác định về một nơi
rõ ràng, bởi vì việc Tin Mừng không nói rõ nơi
chốn có thể có nghĩa là mặc khải này sẽ
xảy ra ở mọi nơi. Đàng khác, "ngọn núi
cao" luôn luôn là một nơi đặc biệt; tại
đó đất dường như nối liền với
trời, và cũng tại đó, con người vừa
cảm nghiệm được sự bé nhỏ của
mình, đổng thời vừa muốn vươn mình
tới những chiều kích bao la của vũ trụ.
Thời
gian: đã
được xác định rõ là 6 ngày sau khi Đức
Giêsu báo trước cho các Tông Đổ về cuộc
Khổ Nạn. Tuy nhiên, cuộc Hiển Dung còn có ý nghĩa
lớn lao hơn: nối kết giữa quá khứ (Môsê +
Êlia) và tương lai (Đức Kitô phục sinh). Đây là một thời gian
vượt-thời-gian. Các nhân vật: thái độ
của các môn đệ (theo Đức
Giêsu, muốn ở lại, sự kinh hoàng, ngã sấp
mặt xuống đất) cho thấy một sự
đảo lộn, một ý thức do một nhận
biết không thể diễn tả nổi về thực
tại nơi Đức Kitô. Con đường này trở
thành con đường của các môn đệ sau khi
Đức Kitô phục sinh, đổng thời cũng là
con đường của tất cả mọi Kitô
hữu.
Một bức tranh để chiêm
ngắm
Việc
Đức Giêsu biến đổi hình dạng không phải
chỉ là một trình thuật để nghe, nhưng còn là
một bức tranh để chiêm ngắm, tựa như
hình ảnh ngắn ngủi về một thế giới thần
thiêng và bí nhiệm, rất gần gũi mà cũng rất
xa xăm. Trên dung nhan của con người đang bị
bóng tối tử thần đe dọa, đã bừng lên
ánh sáng chói lòa của ngày Phục Sinh.
Biến
cố Hiển Dung xảy ra sau khi Đức Giêsu báo
trước cuộc Khổ Nạn của Người
cũng như việc dự phần của các môn
đệ: biến cố này nhằm củng cố lòng tin
của ba vị tông đổ sẽ có mặt vào những
giờ phút cuối cùng của Đức Giêsu tại
vườn cây Dầu (Mc 14,33). Thật
ra, đây không phải là lần đầu tiên ba vị này
được "đi riêng" với Đức Giêsu;
ba vị đã từng được chứng kiến
việc Đức Giêsu làm cho con gái ông trưởng hội
đường sống lại (Mc 5,37).
Tuy vậy, sự kiện này còn có ý
nghĩa quan trọng hơn với mỗi vị. Trước hết, với Phêrô,
người sẽ được trao quyền lãnh
đạo Giáo Hội: từ đây, ông sẽ phải
học ý nghĩa đau khổ theo Thiên
Chúa và thay thế tư tưởng nhân loại bằng
tư tưởng thần linh. Thứ đến, với
Gia-cô-bê, vị tử đạo tiên khởi: ông sẽ hân
hoan đỗ máu để làm chứng vì ông đã tận
mắt nhìn thấy vinh quang Thiên Chúa. Cuối cùng, với
Gio-an, người môn đệ được Đức
Giêsu yêu dấu: ông sẽ phải học biết rằng,
đau khổ là bằng chứng của tình yêu. Như vậy, ba vị cột
trụ trong sinh hoạt của Giáo Hội thời
đầu, nhờ kinh nghiệm sâu xa về vinh quang Thiên
Chúa, sẽ làm chứng một cách sống động
về Đức Giêsu, Đấng đã đi qua con
đường đau khổ để bày tỏ lòng yêu
mến và đem lại ơn cứu độ. Thình lình, các ông đã
được chứng kiến Đức Giêsu biến
đổi hình dạng. Tác giả đã
dùng thuật ngữ khải huyền để mô tả
vinh quang Thiên Chúa xuất hiện trên dung nhan Đức
Giêsu. Điều đáng nói ở đây là ánh sáng vinh
quang mà các môn đệ nhìn thấy nơi Đức Kitô,
không phải là điều gì đến từ bên ngoài, nhưng là sự biểu lộ bình
thường của vẻ đẹp vẫn gắn
liền với "Đấng từ trời
xuống". Do đó, điều gây ngạc nhiên không phải
là ánh sáng rạng ngời đó đã bao phủ Đức
Giêsu trong chốc lát, nhưng là sự che giấu ánh sáng
đó trong những lúc khác. Như vậy, Đức Giêsu
đã che giấu vinh quang của Người, và giờ
đây, trong một khoảng thời gian ngắn,
Người rời bỏ nhân tính để con
người có thể chiêm ngắm vinh quang của
Người; và nhờ đó, họ nhận ra căn tính
đích thực của Đức Giêsu: Con Thiên Chúa.
Đang
khi Đức Giêsu bày tỏ Thiên tính của Người,
thì Môsê, vị anh hùng của Lề Luật, và Êlia, thủ
lãnh các ngôn sứ, đã đến đàm đạo
với Người. Sự hiện diện của hai
chứng nhân thời Cựu Ước cho thấy tính siêu
việt của thời đại cuối cùng, đổng
thời loan báo Vị Ngôn Sứ thiên hạ vẫn mong
chờ, nay đã xuất hiện. Ngoài ra,
nội dung cuộc đàm đạo giữa Đức
Giêsu với Môsê và Êlia không phải là những điều
Người đã giảng dạy, nhưng là cuộc
Khổ Nạn của Người. Đó
chính là nhiệm vụ của Người, Đấng hoàn
tất Lề Luật và lời loan báo của các Ngôn
sứ. Việc loan báo đã kết thúc,
và Đấng phải đến đã đến
để thực hiện công cuộc cứu độ.
Cuối cùng, sự hiện diện của Chúa Cha qua đám
mây và tiếng nói là một xác nhận rõ ràng và dứt khoát
về sứ mệnh của Đức Giêsu.
Ở đây, cũng như trong biến
cố phép Rửa, vẫn là sự giới thiệu sâu
sắc về Đấng phải đến để
thực hiện lời hứa của Thiên Chúa dành cho dân
Người. Lời
giới thiệu này cho thấy mối hiệp thông sâu xa và
bất khả phân ly giữa Chúa Cha và Chúa Con. Tuy thế,
lời giới thiệu trong biến cố Hiển Dung còn
thêm lệnh truyền "hãy vâng nghe lời
Người". Hãy nghe lời Đức Kitô, hãy đón nhận
tất cả những gì Người sẽ thực
hiện, cả vinh quang và đau khổ, cả sức
mạnh lẫn yếu đuối, cả sự chết lẫn
sự phục sinh. Đó là ơn cứu
độ.
Hãy rời ngọn núi, tiếp tục
con đường
Một tuần lễ trước khi
xảy ra biến cố này, Phêrô đã thử tìm một con
đường dẫn đến vinh quang mà không có
Thập giá. Giờ đây, ông nghĩ rằng việc Hiển
Dung có thể là con đường tắt để
thực hiện ơn cứu độ. Ông hiểu
đôi chút về điều đang xảy ra, có một cái
gì đó rất lớn lao, và một
lần nữa, ông cố gắng thuyết phục
Đức Giêsu đừng đi Giêrusalem, bằng cách xin
dựng lều ở trên núi này. Với Đức Giêsu, vinh
quang hôm nay chỉ là chốc lát, chỉ là khởi
đầu, chỉ là lời báo trước cho vinh quang
vĩnh cửu sau cuộc Khổ Nạn. Còn với Phêrô,
đây là vinh quang của ơn cứu độ, và ông
phải dấn mình vào: ông tưởng rằng không cần
có thập giá vẫn có vinh quang. Mãi đến sau này, sau
biến cố Phục Sinh, ông mới hiểu rõ và thuật
lại toàn bộ sự kiện (xem 2 Pr 1,16-20).
Bởi vậy, trước khi
đạt đến vinh quang đích thực, Đức
Giêsu phải rời ngọn núi để tiếp tục
con đường lên Giêrusalem. Ngài còn phải đến vườn
cây Dầu, còn phải lên đồi Gôn-gô-tha. Mặc dù bóng tối của đổi Gôn-gô-tha có
che khuất khuôn mặt vinh quang, như là chẳng còn nhìn
thấy gì, chẳng còn chi hi vọng; nhưng điều
đó chỉ xảy ra trong giây lát, trong một thời gian
ngắn. Ánh sáng đã một lần bừng lên thì
không phải là điều ảo tưởng, điều
đã xảy ra trên núi không phải là giấc mơ. Biến cố Phục Sinh sẽ cho thấy
rằng sự sống có thể nảy sinh từ sự
chết.
Biến
cố Hiển Dung của Đức Giêsu thực là một
kinh nghiệm cho tất cả những ai muốn cùng
được tham dự vào vinh quang của Người:
Chính kinh nghiệm này là chìa khóa, là sức mạnh giúp chúng ta
dám chấp nhận những hi sinh, những từ bỏ
để càng lúc càng gắn bó hơn với Đức
Kitô. Biến cố này thực là một
cuộc xuất hành tiến về Đất Hứa, xuyên
qua những thử thách. Ai không chấp
nhận xuất hành, không cùng đi với Đức Giêsu
trên con đường lên Giêrusalem, người ấy
sẽ không được tham dự vào vinh quang vĩnh
cửu. Mỗi người sẽ có
thể có một kinh nghiệm nào đó về Đức
Giêsu, nhưng đó chưa phải là tất cả. Đỉnh cao này còn chờ một đỉnh cao
nữa.
|