PHÉP LẠ NHỜ LỜI CHUYỂN CẦU CỦA THÁNH ĐOMINICO SAVIO
Để được Giaó hội phong Thánh, rất đạo đức và rất tốt lành trong cả đời sống vẫn chưa đủ. Rất nhiều trẻ em, nhờ ơn Chúa, cũng có thể như thế được! Muốn được tôn kính trên bàn thờ, vị Thánh tương lai phải làm ít là hai phép lạ sau khi mình qua đời, để chứng tỏ mình là người bạn rất thân tín với Thiên Chúa.
Đa Minh Saviô hẳn là bạn rất thân với Chúa... Để đáp lại yêu sách rất chính đáng của Giaó hội, cậu đã có nhã ý chọn hai em bé: một em trai người Ý tên là Albinô Sabatianô và một bé gái Tây Ban Nha tên Cônsôlatiônê Ađêlantađô. Cả hai đều đã được khỏi bệnh trong ba tháng, tháng Kỷ niệm Đa Minh Saviô qua đời. Câu truyện đã xảy ra như sau:
CHỮA EM ALBINÔ SABATIANÔ
Tháng 3 năm 1927, hồi đó Anbinô lên 7. Em sinh trưởng tại làng Sianô, gần thành Napôlis.
Đầu tiên, em bị cúm, với những triệu chứng rõ rệt: nhức đầu, đau cổ và sốt rét. Sau ba ngày, thấy em không khá hơn, cha mẹ em đã cho mời thầy thuốc tới.
Bác sĩ Palmiêri đã săn sóc em rất là chu đáo. Sau khi khám nghiệm em ông cho rằng em mắc chứng sưng phổi, nghĩa là bị cảm lạnh rất nặng.
Nhiều tuần lễ tuần tự trôi qua nhưng, thay vì khỏi, Albinô lại càng đau nặng hơn! Em thường mê sảng liên hồi và đôi khi không nhận được mặt cha mẹ nữa!
Thầy thuốc lúc đó lại cho rằng em bị đau màng óc, đó là một chứng bệnh càng nguy kịch hơn!
Em đã thử dùng đủ mọi loại thuốc, nhưng bệnh vẫn không thuyên giảm chút nào. Cha mẹ em đau khỏi và lo lắng, lại chạy đi mời một thầy thuốc khác. Ông này cũng chỉ biết nhắc lại lời của ông trước: “Tôi xin chịu! Bệnh em thật vô phương cứu chữa!”.
Đó chính là điều bác sĩ Palmiêri đã nghiệm thấy trong một buổi chiều tới thăm bệnh cho em Albinô.
Ông thấy rõ bệnh em đã đến hồi quá nguy kịch, nên đã buốn rầu báo cho cha mẹ em biết là chắc chắn em sẽ qua đời ngay tối hôm sau! Và, ngồi vào bàn, ông đã ký giấy phép mai táng, tức là một tờ giấy cho phép đem em Albinô đi... chôn!
“Tôi cấp cho ông bà giấy này ngay bây giờ, để mai để đỡ mắc công tới nữa!”. Ông nói thêm, khi trao tờ giấy cho ba mẹ đáng thương của em bé. Rồi ông bỏ đi...
Các bác sĩ đã chịu bó tay, và đây chính là giờ Saviô vẫn hằng mong đợi, để chứng tỏ cho nhân loại thấy rằng Thiên Chúa quả là một thầy lang cao tay nhất!
Bà mẹ của em Albinô, lo sợ cuống cuồng, tất cả chạy ngược chạy xuôi mà không biết phải làm gì. Một người hàng xóm, đã đọc tiểu sử của Đa Minh Saviô, đã đem đến cho bà mẹ khổ đau này hai mẫu ảnh của cậu. Đầy lòng cậy trông, bà liền đặt một mẫu ảnh trên chiếc bàn nhỏ ở đầu giường, còn mẫu kia, có một mảnh áo thánh, thì bà luồn xuống dưới chiếc gối dài của con bà.
Thế rồi bà quỳ phục xuống chân giường và liền bắt đầu làm một tuần chín ngày rất sốt sắng. Ồ, thật là kỳ lạ! Bà vừa thầm thì được vài câu kinh thì Albinô của bà đã thấy dễ chịu hơn!
Đêm đó, giờ này qua giờ nọ bệnh sốt của Albinô dần dần hạ giảm và cơn ho của em cũng bớt dần một cách vô cùng kỳ diệu...
Mới tảng sáng, con của bà đã cảm thấy hoàn toàn bình phục! Các em có thể dễ dàng đoán được niềm vui của cha mẹ em!... Hai ông bà đã loan tin mừng này ra khắp làng!
Trưa hôm đó, từ làng bên trở về, gặp ông cậu của em Albinô, bác sĩ Palmiêri đã vội hỏi thăm về bệnh tình của em.
Ông cậu vui vẻ trả lời: “Thưa bác sĩ, cháu nó đã khỏi hẳn rồi ạ!” Bác sĩ ngạc nhiên gạn hỏi đầu đuôi câu truyện và cậu của em Albinô đã kể lại cho ông mọi việc xảy ra trong tối vừa qua.
Vẫn còn bán tín bán nghi, bác sĩ Palmiêri liền tới thẳng nhà cha mẹ của bệnh nhân. Thay vì một xác chết lạnh ngắt bọc trong khăn liệm, ông thấy em Albinô đang ngồi trên giường, loay hoay xếp đồ chơi!
Ông liền khám nghiệm bệnh nhân cẩn thận... Thật là kỳ lạ! Em bé hấp hối của ngày hôm trước hôm nay đã hoàn toàn khỏi bệnh! Lúng túng, vị y sĩ già liền xin lại giấy phép mai táng và trao cho cha mẹ Albinô giấy phép cho em bỏ giường để đi nô đùa với bọn trẻ hàng xóm!
Sau này, người ta còn khám nghiệm Albinô hai lần nữa: một lần vào năm 1931, lần khác vào năm 1933. Người ta đã thấy em không còn một dấu tích gì của bệnh hoạn cả!
Hiện giờ, Albinô đã đứng tuổi và vẫn còn khỏe mạnh lạ thường! Thế có nghĩa là phép lạ của Đa Minh Saviô vẫn tiếp tục thực hiện trong con người Albinô Sabatinô!...
CHỮA EM CÔNSÔLATIÔNÊ ADÊLANDATÔ.
Chúng ta hãy bỏ bãi biển Napôlis để đáp tàu vượt đại dương...
Con tàu đồ sộ sẽ đưa chúng ta sang một chân trời mới của bờ biển Địa Trung Hải, rồi thả neo trong một hải cảng rộng lớn chan hòa nắng ấm: hải cảng Barcêlônê!
Chính tại đây, Đa Minh Saviô đã muốn làm phép lạ thứ hai, 9 năm sau phép lạ thứ nhất.
Hôm đó là ngày mồng 1 tháng 3 năm 1936, một ngày Chủ nhật. Theo thói quen, rất nhiều thiếu nữ đã tới phố Sêpulvêđa để nô đùa tại khánh lễ viện của các nữ tư Don Bosco.
Giữa sân, cô bé Cônsôlatiônê đang chơi bóng với các bạn... Bỗng nhiên, em bị ngã vật rất mạnh về bên trái và cảm thấy đau nhói ở khủyu tay. Người đổ xô đến để cứu em, nhưng em đã tự chỗi dậy ngay, không cần ai dìu đỡ. Tuy nhiên, cánh tay trái của em nhức nhói thật khủng khiếp, đến nỗi em không sao cử động được cổ tay, và phải lấy tay phải nâng đỡ nhẹ cho nó đỡ đau.
Một người bà con của em ở gần đó là “thầy mắn” nghĩa là nghề nắn bóp những khớp xương hay những đường gân bị trật.
Tưởng em Cônsôlatiônê chỉ bị sai khớp xoàng, người ta đã đưa em tới nhà “thầy mắn” đó. Không biết ông “thầy mắn” đã nắn bóp ra sao, mà em Cônsôlatiônê đã chết ngất sau những tiếng khóc thét rợn người!
Trở về nhà cha mẹ, đêm hôm đó, cánh tay trái của em sưng u lên và tím bầm lại. Thấy thế, cha mẹ em lại đưa em tới gặp một ông... “thấy mắn” khác!
Cũng may, ông này lành nghề hơn ông trước. Sau khi khám nghiệm và băng bó cho Cônsôlatiônê, ông khuyên dục cha mẹ em hãy cấp tốc đưa em tới gặp một bác sĩ.
Ngay sáng hôm sau, tức là sau ba ngày bị dằn vặt bởi những cơn đau điếng người, Cônsôlatiônê đã được đưa tới một bác sĩ chuyên khoa chứ không phải một ông “thầy mắn”... mù tịt!
Sau khi chiếu điện, bác sĩ nhận thấy em bị gẫy hai khúc xương ở cánh tay và còn bị sái khớp ở mấy chỗ, chỉ vì ông “thầy mắn” đầu tiên đã nắn bóp quá vụng về, ngoài ra em còn bị một vết thương khá nguy hiểm ở khuỷu tay.
Bác sĩ cho biết là nhất định phải dùng tới khoa giải phẫu, nhưng còn phải chờ tới khi vết thương ở khuỷu tay em hết sưng thì mới bắt đầu được.
Cũng theo lời ông thì công việc chữa chạy này có thể kéo dài ít là một năm, và may phúc lắm thì em Cônsôlatiônê cũng chỉ có thể khỏi tàm tạm vậy thôi...
Trở về nhà, cha mẹ em Cônsôlatiônê vô cùng thất vọng...
Mặc dầu được săn sóc rất chu đáo, mười chín ngày qua, cơn đau của Cônsôlatiônê vẫn không mảy may suy giảm!
Em Cônsôlatiônê đã bắt đầu ngã lòng thì, đêm hôm 22 rạng ngày 23 em đã mơ một giấc mơ kỳ lạ; em thấy một vị linh mục, mà từ trước đến nay em chưa từng gặp lần nào, nói với em: “Con hãy làm một tuần chín ngày kính Đa Minh Saviô và đặt hết lòng tin tưởng ở em. Cha hứa với con là thứ sáu tuần tới, tay con sẽ khỏi hẳn! Con sẽ có thể dễ dàng cử động nó như tay kia, và con chơi được cả dương cầm nữa!... Dù sao, nơi khuỷu tay con sẽ còn lại một vết sẹo, để người ta thấy rõ là con quả đã mắc tai nạn... Con hãy hứa sẽ làm theo lời cha dạy đi!” Cônsôlatiônê liền hứa...
Và, ngay sáng hôm sau, em đã kể lại giấc mộng đó cho các chị nữ tu Salêgiêng. Các chị dòng liền đem rất nhiều ảnh chụp của các linh mục trong dòng ra cho em Cônsôlatiônê coi, và em đã nhận được mặt một vị. Đó chính là Đức Hồng Y Truyền giáo Cagliêrô (lúc đó đã qua đời), một trong những học sinh đầu tiên của cha Thánh Bosco. Trước kia, tại Tôrinô, ngài đã giữ chức giám thị coi sóc Đa Minh Saviô. Ngài rất giỏi âm nhạc và đã từng sáng tác nhiều bài, vì thế mà khi hiện ra với Cônsôlatiônê trong giấc mộng, ngài đã không quên nhắc tới đàn dương cầm!
Thấy thế, mọi người đã cùng hợp ý với em Cônsôlatiônê để làm tuần chín ngày và nóng lòng chờ đợi ngày thứ sáu, ngày hiển linh của phép lạ đã hứa...
Thế rồi, ngày 27 tháng 3 tới!
Cơn đau của em Cônsôlatiônê vẫn không hề suy giảm!
Khoảng hai giờ sáng, chợt thức giấc và nhận ra ngày thứ sáu đã bắt đầu, em Cônsôlatiônê liền thử đỡ nhẹ cánh tay trái lên, nhưng... em đã phải nhăn mặt đau đớn vì thấy nhức buốt tới tận bả vai!
Lúc bốn giờ sáng, càng thấy đau đớn hơn, em mếu máo cầu cùng Đa Minh Saviô, với giọng hơi giận dỗi, xin cậu sớm thực hiện điều Đức Hồng Y đã hứa. Ngay lúc đó, Cônsôlatiônê cảm thấy cánh tay trái của em nhẹ bẫng, như vừa được cất khỏi một gánh nặng mấy chục ký! Em liền thử giơ cánh tay đó lên giơ đi giơ lại xem sao... Ồ! Nó cử động dễ dàng không khác gì tay kia!
Em liền bật điện lên để xem thực hư thế nào, và nhận thấy là cánh tay bị nạn mấy ngày trước nay đã xẹp hẳn xuống và vết thương ở khuỷu tay đã khép lại thành một vết sẹo nhẵn thín.
Không còn cảm thấy đau đớn gì nữa, mới sáu giờ sáng, em đã nhảy xuống khỏi giường bệnh để đi dự lễ tạ ơn Chúa vì đã cứu chữa em khỏi bệnh, nhờ lời cầu bầu của Đa Minh Saviô, bạn trên trời của các thiếu niên nam nữ.
Lễ tất, em liền gọi điện thoại để đưa tin mừng cho các chị dòng. Hớn hở và ngạc nhiên, các chị đã đổ xô tới nhà em Cônsôlatiônê để chứng nghiệm phép lạ cả thể này.
Buổi chiều, em Cônsôlatiônê đã thảnh thơi ngồi chơi dương cầm, quả như lời Đức Hồng Y đã tiên báo trong giấc mộng!
Còn bốn ngày nữa mới hết tuần chín ngày! Cùng với gia đình, các chị nữ tu và các bạn gái, em Cônsôlatiônê đã kết thúc bốn ngày còn lại của tuần chín ngày với tất cả tấm lòng tri ân sâu sắc.
Các bác sĩ cũng đã khám nghiệm em Cônsôlatiônê qua nhiều lần chiếu điện, và đã nhận rằng em không thể nào qua khỏi tai nạn này nếu không có sự can thiệp của Nước Trời...
Vì thế mà chúng ta nên gọi sự kiện phi thường này bằng tên thực của nó: một Phép lạ!
Đaminh Saviô mỉm cười với các bà mẹ
Các em hẳn còn nhớ phép lạ mà Đa Minh Saviô đã làm tháng 9- 1856, để chữa lành bệnh của mẹ cậu chứ...? Chắc hẳn là vì được Đức Mẹ báo tin, nên cậu đã về gặp mẹ cậu ở Mônđôniô đang khi mọi người đều lo lắng, để rồi quàng vào cổ mẹ cậu một mẫu ảnh đeo... Liền đó, mẹ cậu đã cảm thấy dễ chịu hơn... trong khi ông bác sĩ thì, trái lại, vô cùng bực tức vì đã bị quấy rầy vô cớ...
Từ trời cao, Đa Minh Saviô vẫn tiếp tục làm phép lạ. Hai phép lạ quan trọng hơn cả, được ghi chép cẩn thận, đã nâng cậu lên hàng Á Thánh: Các em đã thấy cậu đã làm hai phép lạ đó để cứu chữa hai trẻ em, một trai, một gái... Chắc hẳn là để trẻ em hai phái khỏi ganh tị nhau...
Để được tôn phong Hiển thánh tại Rôma chiếu ngày 12 tháng 6 năm 1954, cậu đã chứng tỏ là cậu không bỏ quên các bà mẹ... Cậu đã chữa lành hai bà mẹ của những gia đình đông con! Và đây là hai phép lạ đó, hai phép lạ đã nâng cậu lên bậc Hiển Thánh.
CHỮA MỘT BÀ MẸ CÓ SÁU CON
Tại Magliê, một đô thị nhỏ thuộc mạn bắc Ý, trong giáo khu Ôtrantê, có một đàn bà tên là Maria Porcelli, đã mắc chứng thiếu máu rất nặng từ mấy tháng nay mà không một bác sĩ nào chữa nổi. Bệnh nhân xanh xao gầy yếu trông rất dễ sợ.
Thầy thuốc săn sóc bà đã mời một bác sĩ chuyên về khoa mổ xẻ tới khám nghiệm. Ông này, sau khi khám nghiệm bệnh nhân, đã bàn với thầy thuốc thử mổ bệnh nhân một lần xem sao, nhưng không dám quả quyết là cuộc giải phẫu đó sẽ đem lại kết quả tốt đẹp như ý muốn. Nghe thế, gia đình bệnh nhân đã từ chối không chịu đưa bà tới nhà thương, vì sợ bà sẽ chết ngay dọc đường, và người ta liền mời một linh mục tới làm các phép sau hết cho bà.
Thầy thuốc, mủi lòng khi nghĩ rằng bà mẹ này sẽ để lại sáu đứa con côi cút nên đã nẩy ra ý tưởng khẩn cầu cùng Á thánh Đaminh Saviô, vì mới hôm trước ông đã có dịp đọc tiểu sử của cậu và đã cảm thấy vô cùng xúc động. Ông liền cho gia đình bệnh nhân biết ý tưởng này và đã được mọi người nhiệt liệt hưởng ứng. Lập tức ai nấy đều quì gối và sốt sắng khẩn cầu cùng vị thánh trẻ tuổi.
Suốt đêm, bệnh nhân cảm thấy dễ chịu khác thường. Bà không còn bị xuất huyết, cũng không còn bị cơn đau dằn vặt nữa, và vì thế bà đã ngủ một giấc thật ngon lành, không khác gì một người đã hoàn toàn bình phục.
Sáng hôm sau, thầy thuốc trở lại để thăm bệnh nhân. Dù hết lòng tin tưởng ở lời cầu bầu hiệu lực của Á thánh Đaminh Saviô và dù chính mình chiều hôm trước đã khuyên gia đình bệnh nhân cầu nguyện cùng Á thánh, thầy thuốc cũng không khỏi ngạc nhiên khi thấy bệnh nhân không còn một dấu vết nào của chứng bệnh nan y mà ông đã mất công chữa chạy bao nhiêu tháng qua! Sẵn có lương tâm nhà nghề, ông đã xin một bạn đồng nghiệp tới kiểm lại sự lành bệnh này và đã mời một bác sĩ nổi danh chuyên về khoa mổ xẻ tới khám nghiệm lại thân chủ của ông.
Sau một cuộc khảo sát lâu dài và rất kỹ càng, vị bác sĩ thời danh này đã tuyên bố là chính ông cũng không thấy một dấu tích bệnh hoạn nào trong con người của bà mẹ sáu con này.
Thế là phép lạ đã hiển nhiên và đã được chứng nghiệm bởi hai y sĩ đáng tin cậy!
Sau đó bà mẹ quả cảm liền mau mắn xuống khỏi giường để tiếp tục việc nội trợ, và không thể không hết lòng cảm tạ vị ân nhân trên trời của mình.
Để tỏ lòng biết ơn, bà đã tới Công Trường thánh Phêrô tại Rôma, ngày 12 tháng 6, ngày Đaminh Saviô được phong Hiển Thánh… và, các em có thể đoán biết là bà đã nhiệt thành tung hô là thế nào, vị Thánh mới mà Đức Thánh Cha Piô XII vừa long trọng ghi thêm vào niên lịch phụng vụ Công giáo!
CHỮA MỘT BÀ MẸ CÓ BỐN CON
Phép lạ thứ hai cũng xảy ra ở mạn Bắc Ý, trong một làng mệnh danh là làng Lecce. Bà Antônettê Nice-lli, suốt bảy tháng nay, đã bị nhức nhối ghê gớm ở hàm trên, bên má phải.
Mùa thu năm 1949 nhờ một liều thuốc “pênêcilin”, cơn đau của bà đã giảm đi ít nhiều… nhưng rồi nó lại trở lại hoành hành bệnh nhân rất dữ dội vào khoảng trung tuần tháng chạp.
Vì thế, người ta đã phải đi mời một bác sĩ chuyên khoa. Ông này tuyên bố bà đã mắc chứng sưng xoang mùi rất nặng, chạy dài từ hàm bên phải tới mãi tận trán.
Một lần nữa, người ta lại tiêm thuốc “pênêcilin” cho bà; nhưng lần này không đem lại kết quả nào và bệnh trạng của bà mỗi ngày càng thêm nguy kịch hơn
Người ta lại nghĩ tới truyện giải phẫu cho bà, nhưng người bệnh đáng thương này sức lực đã quá hao mòn vì chứng sốt và vì những cơn đau nhức, hình như khó mà qua khỏi được.
Hôm đó là ngày mồng 8 tháng 3 năm 1950, ngày áp lễ Á Thánh Đa Minh Saviô.
Dù sao, người ta cũng đã quyết định cuộc giải phẫu. Để bắt đầu, viên y sĩ đã nhổ một chiếc răng hàm của bệnh nhân, để đễ bề mổ xẻ phần bị hư thối ở mãi bên trong.
Ông chồng không đủ can đảm nhìn vợ bị đau đớn quá như vậy, đã ra khỏi phòng và xuống dạo ngoài phố. Khi trở về, ông có cầm trong tay tờ “Thời Đại”, một tờ báo có in nhiều tranh ảnh. Ông đặt tờ báo trước mặt vợ, với hy vọng giúp bà quên đi phần nào cơn đau khủng khiếp bà đang chịu. Người vợ, để làm vui lòng chồng, cố gắng lắm mới giở qua được trang đầu… Trong trang 2, bà đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy một bức chân dung rất đẹp của Đa Minh Saviô, cậu bé mới được Đức Thánh Cha Piô XII tôn phong Á Thánh ba ngày trước. Lúc đó, bà liền nhớ lại là bà đã thường nói rất nhiều Đa Minh Saviô cho các con nghe, và bà cũng đã đọc cho các chúng tiểu sử của cậu, cuốn tiểu sử do chính cha Thánh Bosco viết.
Bộ mặt đầy thiện cảm của cậu Á Thánh trẻ tuổi đã khiến bà cảm thấy rạo rực sung sướng, và bà bắt đầu cầu xin cậu với tất cả tấm lòng thành kính sâu xa, nhắc nhớ cho cậu là bà có bốn đứa con phải dưỡng dục! Sau đó một lát, bà đã ngủ được một giấc thật là say sưa, như đã bù lại hai mươi đêm mất ngủ trước đây!...
Sung sướng thấy vợ đã ngủ được, ông chồng yên lặng ngồi bên giường và cứ để tờ “Thời Đại” rộng mở trên gối vợ, với tấm hình vị Á Thánh trẻ tuổi có bộ mặt hiền dịu, như đang bảo vệ bà mẹ có bốn con thơ này.
Tảng sáng ngày mồng 9 tháng 3, lễ kính Đa Minh Saviô, nhân chợt tỉnh giấc vì thấy dường như có một vật đập rất mạnh vào hàm mình rồi rơi xuống mặt trái của chiếc khăn trải giường. Lập tức, bà cảm thấy vô cùng dễ chịu và lại gục xuống gối ngủ tiếp…
Vài giờ sau, khi tỉnh giấc một lần nữa, bà đã hoàn toàn bình phục! Đã thế, bà còn cảm thấy rất dồi dào sinh lực, đến nỗi muốn tiếp tục ngay các công việc nội trợ. Như bà, cả gia đình trưa hôm đó đã ăn mừng lễ Á Thánh Đa Minh Saviô rất là vui vẻ, và khi dùng bữa xong, bà mẹ có phúc đó đã lớn tiếng đọc trong tờ “Thời Đại”, không một khó nhọc, bản tóm lược tiểu sử của vị ân nhân trên trời của bà. Khi bà đọc tới ngày qua đời của vị thánh trẻ: “Hôm đó là ngày mồng 9 tháng 3 năm 1857…”, mọi cặp mắt đều hướng về tấm lịch treo trên tường: nó cũng mang ngày mồng 9 tháng 3, chỉ khác năm là năm 1950! Và cả gia đình tri ân đó đều hết lòng cảm tạ vị bảo trợ trên trời của mình.
Chiều hôm đó, như đã định trước, vị bác sĩ chuyên khoa nói trên đã tới để bắt đầu lần giải phẫu thứ hai. Ông đã không phải tốn công mở thùng đựng dụng cụ giãi phẫu ra nữa! Và, sau khi đã khám nghiệm thân chủ, ông đã chưng hửng tuyên bố: “Thưa bà, đúng thế! Đây quả là đặc ân có một không hai”.
Quả vậy, sự lành bệnh này đã được thực hiện rất mau chóng mà cũng rất hoàn mỹ!
Chính vì thế mà người mẹ quả cảm này đã thấy mình có bổn phận phải đến Rôma ngày 12 tháng 6, để cảm tạ vị ân nhân nổi danh của bà: THÁNH TRẺ ĐA MINH SAVIÔ!
|