Mọi người
là con Chúa cả!
(Suy
niệm của Lm. Antôn Nguyễn Văn Tiếng)
Những
chuyến đi của con người …
Thuở ban đầu, Thiên Chúa tạo
dựng con người có nam có nữ, Ngài đặt tên cho
họ là Adam và Eva. Đó là cộng đồng Dân Chúa đầu tiên,
là xã hội đầu tiên của nhân loại. Con
người được sống trong một môi
trường bình an và hạnh phúc.
Nhưng con người đã bỏ Chúa
mà đi.
“Người
đàn bà thấy trái cây đó: ăn thì phải ngon, trông thì
đẹp mắt, và đáng quý vì làm cho mình được
tinh khôn. Bà liền hái trái cây mà ăn, rồi
đưa cho cả chồng đang ở đó với
mình; ông cũng ăn. Bấy giờ mắt hai
người mở ra, và họ thấy mình trần
truồng: họ mới kết lá vả làm khố che thân.
Nghe
thấy tiếng Đức Chúa là Thiên Chúa đi dạo
trong vườn lúc gió thổi trong ngày, con người và
vợ mình trốn vào giữa cây cối trong vườn,
để khỏi giáp mặt Đức Chúa, là Thiên Chúa. (St.36-8).
Đó là chuyến đi đầu tiên
của con người rời xa Chúa. Chuyến đi
nội tâm đầy bất an và bất
hạnh. Chúa vẫn ở bên con người,
nhưng lòng con người đã khác, khoảng cách với
Thiên Chúa đã xa. Và những ngày
đầm ấm hạnh phúc bên Thiên Chúa đã lùi vào dĩ
vãng.
“Đức
Chúa là Thiên Chúa đuổi con người ra khỏi
vườn Ê-đên để cày cấy đất đai,
từ đó con người được lấy ra.
Người trục xuất con người, và ở phía
đông vườn Ê-đên, Người đặt các
thần hộ giá với lưỡi gươm sáng lóe,
để canh giữ đường đến cây
trường sinh. (St.3,23-24).
Và dòng
đời cứ thế trôi đi …
Con người lại tiếp tục
vương những lỗi lầm, tiếp tục có
những chuyến đi lìa xa Tình Chúa. Mầm móng kiêu
căng và tham vọng tiếp tục sinh sôi nẩy nở
trong thế giới nội tâm con người, Máu và
nước mắt, khổ đau và tuyệt vọng
tiếp tục tràn lan trong kiếp sống nhân sinh!
Đức
Chúa phán với Ca-in: “Aben em ngươi đâu rồi?” Ca-in
thưa: “Con không biết. Con là người giữ em con hay
sao?” Đức Chúa phán: “Ngươi đã làm gì vậy? Từ
dưới đất, tiếng máu của em ngươi
đang kêu lên Ta! Giờ đây ngươi bị nguyền
rủa bởi chính đất đã từng há miệng hút
lấy máu em người, do tay ngươi đổ ra” (St.4,9-11).
Con người càng lúc càng lún sâu vào
những suy nghĩ và hành động đen tối,
tiến dần đến thái độ chối từ và
chống lại Thiên Chúa. Và cũng vì thế,
con người càng chia rẻ, phân tán. Không
còn một nhân loại hiệp nhất, đệ huynh, quây
quần bên Thiên Chúa.
“Nào!
Ta hãy xây cho mình một thành phố và một tháp có
đỉnh cao chọc trời. Ta phải làm cho danh Ta
lẫy lừng, để khỏi bị phân tán trên
khắp mặt đất”.
Đức Chúa xuống xem thành và tháp con
cái loài người đang xây. Đức Chúa
phán “Đây, tất cả chúng nó họp thành một dân, nói
một thứ tiếng. Chúng mới
khởi công mà đã như thế thì từ nay, chẳng có
gì chúng định làm mà không làm được. Nào! Ta
xuống và làm cho tiếng nói của chúng phải xáo
trộn, khiến chúng không ai hiểu ai nữa”. Thế là Đức Chúa phân tán họ từ
chỗ đó ra khắp nơi trên mặt đất, và
họ phải thôi không xây thành phố nữa. Bởi
vậy, người ta đặt tên cho thành ấy là Ba-ben,
vì tại đó, Đức Chúa làm cho xáo trộn tiếng
nói của mọi người trên mặt đất, và
cũng từ chỗ đó, Đức Chúa đã phân tán
họ ra khắp nơi trên mặt đất”. (St.11,3-9). Và, con người mất
dần hình ảnh Thiên Chúa trong lòng họ. Dần dần họ là trở thành Dân Ngoại,
không còn niềm tin vào Thiên Chúa.
-
Cũng
có những cuộc tìm về Thiên Chúa, nhưng hình ảnh
Thiên Chúa đã bị hiểu sai lầm, lệch lạc,
mờ ảo, nhạt nhòa.
-
Cũng
có những cuộc tìm về Thiên Chúa với tấm lòng
thành tâm, thiện chí, nhưng không biết con
đường, không nhận ra hướng đi.
-
Cũng
có những cuộc tìm về Thiên Chúa, nhưng niềm tin
hòa lẫn cùng lợi lộc thế tục. Trắng
đen, hư thực pha trộn, không
biết đâu là chánh, đâu là tà!
Những
chuyến đi của Thiên Chúa…
Ngay từ buổi ban đầu, sau khi
con người sa ngã, Thiên Chúa vẫn yêu
thương con người, dù rằng con người
đã phản bội Thiên Chúa với quyền tự do
chọn lựa của mình.
“Ta sẽ đặt hận thù giữa
ngươi và người đàn bà, giữa dòng giống
ngươi và dòng giống nó. Dòng giống nó sẽ
đạp đầu ngươi, còn ngươi sẽ táp
lại gót chân” (St.3,15).
Để thực hiện chương
trình cứu chuộc con người, Thiên Chúa đã chọn
cho mình một “Dân riêng” để chuẩn bị một
chuyến đi viếng thăm nhân loại. “Thiên
Chúa xuống thế làm người và ở cùng chúng ta”.
Hạnh phúc thay quốc gia
được Chúa làm Chúa Tể. Hạnh phúc thay dân nào
Người chọn làm gia nghiệp. (Tv.33,12). Và, Ơn Cứu Độ đã đến
với mọi nước, mọi dân, khởi đi từ
Do Thái, dân riêng của Chúa.
Vì Ơn Cứu Độ là của
mọi dân tộc, là của con người, Chúa Giêsu không
thể chấp nhận sự tự hào đến mức
kiêu căng tự phụ của Do Thái, đặc biệt là
những người Pha-ri-sêu về việc họ là dân
riêng của Chúa. Thái
độ ấy dẫn đến hình ảnh một Thiên
Chúa chỉ biết đến họ vì chỉ có họ
mới xứng đáng và loại trừ tất cả
mọi dân tộc khác, những dân tộc mà người Do
Thái liệt vào dân ngoại và không được Thiên Chúa
đoái thương.
“Thưa ông, tôi thấy ông thật là
một ngôn sứ… Cha ông chúng tôi đã thờ phượng
Thiên Chúa trên núi này; còn các ông lại bảo: Giê-ru-sa-lem
mới chính là nơi phải thờ phượng Thiên Chúa”.
Chúa Giêsu phán:“này chị, hãy tin tôi: đã
đến giờ các người sẽ thờ
phượng Chúa Cha không phải trên núi này hay tại
Giê-ru-sa-lem. Các người thờ Đấng
các người không biết; còn chúng tôi thờ Đấng
chúng tôi biết, vì ơn cứu độ phát xuất
từ dân Do Thái. Nhưng đã đến giờ - và
chính là lúc này đây – giờ những người thờ
phượng đích thực sẽ thờ phượng
Chúa Cha trong thần khí và sự thật, vì Chúa Cha tìm
kiếm những ai thờ phượng người như
thế. (Ga 4,19-23).
Chúa Giêsu đã đến với mọi
người. Thiên-Chúa-làm-người cứu độ tất
cả mọi chúng sinh tin tưởng vào Ngài. Ngài là ánh
sáng muôn dân. Ngài đem đến cho nhân loại hình ảnh
Thiên Chúa là Cha và rất mực yêu thương con
người. Hỡi Galilê, miền đất của dân
ngoại! Đoàn dân đang ngồi trong cảnh tối
tăm đã thấy một ánh sáng huy hoàng, những kẻ
đang ngồi trong vùng bóng tối của tử thần
nay được ánh sáng bừng lên chiếu rọi. (Mt.4,15-16).
Và, Chương Trình Cứu Độ
được tiếp tục mãi cho đến ngày Chúa
đến. Chúa Giêsu
đã tuyển chọn 12 môn đệ tiếp tục
sứ mạng loan báo Tin Mừng Tình Thương của
Thiên Chúa đối với con người. Sứ mạng
ấy cũng chính là sứ mạng đem mọi
người về với Chúa, đem mọi người
trở về địa vị cao cả nhất và nhân
bản nhất, đó là được làm con Thiên Chúa.
Có một chuyến đi quyết
định, đó là chuyến đi của “Thiên Chúa
viếng thăm dân người”. Đó là chuyến đi
khởi đầu cho những chuyến đi trên mọi
miền đất nước Do Thái. “Đức
Giêsu đi khắp các thành thị, làng mạc, giảng
dạy trong các hội đường của họ, rao
giảng Tin Mừng Nước Trời và chữa hết
các bệnh hoạn tật nguyền. Đức
Giêsu thấy đám đông, Người chạnh lòng
thương, vì họ lầm than vất vưởng,
như bầy chiên không người chăn dắt.
Bấy giờ Người nói với các môn đệ
rằng: “Lúa chín đầy đồng, mà thợ gặt
thì ít. Vậy anh em hãy xin chủ mùa gặt sai
thợ ra gặt lúa về”. (Mt. 9,35-38).
Và, bước theo Thầy Chí Thánh, các
môn đệ tiếp nối sứ mạng của Chúa Giêsu,
nhân danh Ngài, các ông đã thực hiện những chuyến
đi đến khắp cùng bờ cõi trái đất
để làm chứng nhân cho Giêsu, Đấng quy tụ nhân
loại về một mối. “Anh em hãy đi khắp
tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi
loài thọ tạo” (Mc.16,15). Tất
cả, là vì mục đích: “muôn dân được thuộc
về Chúa”, con người được trở về
thuở ban đầu: “được làm con cái Chúa”.
Cuộc hành trình niềm tin chỉ
cần sám hối và tin vào Chúa Giêsu, Đấng dẫn
dắt chúng ta về với Chúa Cha, bến bờ hạnh
phúc trong Vương Quốc Tình Yêu của Thiên Chúa. “Thầy đã được trao toàn quyền trên
trời dưới đất. Vậy anh em hãy đi
và làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm làm phép rửa
cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con, và Chúa Thánh Thần, dạy
bảo họ tuân giữ mọi điều Thầy đã
truyền cho anh em. Và đây, Thầy ở cùng
anh em mọi ngày cho đến tận thế” (Mt.28, 18-20).
Cuộc
trở về của con người.
Vườn Địa Đàng ngày nào,
sau bao nhiêu năm “lưu lạc”, con người
được quay trở về, được sống
trong Tình Cha - Miền Đất Hứa - sau một
đời lâm lụy ở trần gian.
Không còn là Dân Ngoại, Dân Riêng, tất
cả là một trong Tình Yêu Thiên Chúa, nhờ Đức Giêsu
Ki-tô, con người được quay quần trong
thế giới yêu thương huynh đệ. Không có con
đường nào khác ngoài con đường Tình Yêu mà
Thiên Chúa đã vạch ra cho loài người. Tất cả
chúng ta, dầu là Do Thái hay Hy Lạp, nô lệ hay tự do,
chúng ta đều chịu phép rửa trong cùng một
thần khí để trở nên một thân thể
(1Cr.17,21).
Đó là ước mơ của cả
nhân loại sống hòa bình, hiệp nhất trong một Chân
Lý Tình Yêu. Đó
là Vườn Địa Đàng tìm thấy, hạnh phúc vô
biên mà con người đã đánh mất ngày nào. Chỉ một Chúa, một đức tin, một
phép rửa. Chỉ có một Thiên Chúa, Cha
của mọi người, Đấng ngự trên mọi
người và trong mọi người. (Ep.4,5-6).
Lạy Chúa,
Xin cho niềm tin vào Giêsu
được lan tràn khắp
địa cầu,
Xin cho mọi người
chúng con
can
đảm loan truyền niềm tin vào Thiên Chúa,
Xin hiệp nhất chúng con nên
một,
trong tình yêu
của Ngài. Amen.
|