Tâm tình của Giuse với
biến cố nhập thể – Anmai
Con người, dù quyền cao chức
trọng đến mức nào đi chăng nữa vẫn
mang trong mình những giới hạn của phận
người. Cảm thức trước giới hạn
đó con người thường tìm đến vị
thần linh, vị cứu tinh của đời mình để
kêu cứu.
Thiên Chúa là Chúa, là vị cứu tinh
của dân tộc Do Thái để rồi Ngài luôn dõi mắt
theo nhìn hành trình đời người của đám dân
Ngài chọn. Lúc ẩn, lúc hiện, lúc đồng hành, lúc
khuất bóng nhưng mà hình như lúc nào Thiên Chúa cũng
ở bên cạnh dân riêng của mình. Thiên Chúa luôn can
thiệp trong hành trình cứu độ, hành trình đi trong
sa mạc của dân Do Thái để cứu họ thoát
khỏi sự dữ, sự chết.
Hôm nay, chúng ta được nghe Isaia
thuật lại câu chuyện hết sức hấp dẫn.
Thời ấy, người ta báo cho nhà Đavít rằng quân
Aram đã đóng quân ở Épraim. Với cái
tin rùng rợn ấy, Akhát rúng động như cây rừng
rung rinh trước gió như sách ngôn sứ Isaia diễn
tả. Akhát rúng động và không hề biết rằng
Thiên Chúa sẽ ra tay cứu ông cũng như cứu dân. Qua
Isaia, Thiên Chúa hứa rằng sẽ làm cho dân Giuđa
phải khiếp sợ. Khi nghe Isaia nói như vậy, nhà vua
cảm thấy bình an vì có Thiên Chúa ở bên ông, ở bên dân
của ông.
Thiên Chúa thương dân Do Thái, Thiên Chúa
thương Akhát đến độ còn hỏi vua:
"Ngươi cứ xin Đức Chúa là Thiên Chúa của
ngươi ban cho ngươi một dấu dưới
đáy âm phủ hoặc trên chốn cao xanh."
Đứng trước tình yêu bao la, sự chở che,
sự quan phòng của Thiên Chúa Vua Akhát trả lời:
"Tôi sẽ không xin, tôi không dám thử thách Đức
Chúa."
Nếu tiếp tục theo dõi những
trang sách Isaia tiếp theo, chúng ta sẽ thấy một cách
hết sức thiết thực về tình yêu mà Thiên Chúa dành
cho vua Akhát cũng như cho dân. Thiên Chúa đã cho dân
chiến thắng và qua miệng của Isaia còn hứa ban
Đấng Cứu Độ như chúng ta vừa nghe: Chính
Chúa Thượng sẽ ban cho các ngươi một
dấu: Này đây người thiếu nữ mang thai, sinh
hạ con trai, và đặt tên là Emmanuen.
Tâm tình của vua Akhát quả là một
tâm tình dễ thương. Được Thiên Chúa yêu
thương, được Thiên Chúa cho đòi hỏi
nhưng ông lặng lẽ trước ân huệ,
trước ơn cứu độ mà Thiên Chúa hứa ban cho
dân Người. Giữa dòng người ồn ào và náo
nhiệt, rúng động trước những biến
cố của cuộc đời thì lại có những
người bình tâm để nghe tiếng Chúa nói, nghe
lời Chúa hứa trên cuộc đời của mình.
Giữa mùa Vọng này, hình ảnh
hết sức đẹp của một người trông
chờ Chúa đã hiện lên một cách hết sức
dễ thương. Hình ảnh ấy đó chính là hình
ảnh của Thánh Cả Giuse. Nhà nhà náo động,
người người náo động thì Giuse hoàn toàn
lặng lẽ. Thái độ lặng lẽ trước
ơn cứu độ của Thiên Chúa của Thánh Cả
Giuse chúng ta vừa nghe Thánh Matthêu thuật lại. Thánh
Matthêu thuật lại cho chúng ta “gốc tích” của
Đấng Cứu Độ trần gian.
“Đây là gốc tích của Đức
Giêsu...”. Sau quyển sách gốc tích của Đức Giêsu
Kitô, thì đây là một nguồn gốc khác được
trình bày cho chúng ta. Chúa Giêsu, bám rễ sâu vào một lịch
sử, trong một dân tộc, cũng là Đấng
đến từ nơi khác. Giacob sinh Giuse, chồng của
Maria, từ nơi bà, Chúa Giêsu sinh ra... Giuse đã đưa
đứa trẻ sắp sinh nhập vào trong dòng dõi tổ
tiên mình một cách hợp pháp một cách xác tín, một cách
âm thầm và lặng lẽ. Từ ngày báo mộng, Thánh Giuse
bước vào, nhập cuộc vào chương trình cứu
độ mà Thiên Chúa mời gọi Ngài.
Để Con Thiên Chúa làm người,
cần tiếng Xin Vâng của Maria, nhưng cũng cần
tiếng Xin Vâng khiêm tốn của Giuse. Nhận Maria
đang mang thai về nhà mình, và đặt tên cho Hài Nhi trong
tư cách một người cha: những hành động
ấy đã cho Giuse một chỗ đứng đặc
biệt trong lịch sử cứu độ. Chúng ta không
thể đoán được điều gì sẽ xảy
ra, nếu như Giuse cứ cương quyết bỏ
Đức Maria.
Nhờ Giuse, Chúa Giêsu đã là
người thuộc nhà Đavít. Những lời hứa
của Thiên Chúa đã ứng nghiệm (x. 2Sm 7,13).
Thánh Giuse có thể tố cáo Maria dựa
trên luật Israel lúc đó, nhưng Ngài không làm như vậy. Giuse
muốn trốn đi vì việc này có thể
được mọi người xung quanh hiểu như
là một hành động bỏ trốn trách nhiệm làm cha
và trên bình diện siêu nhiên thì có thể được
hiểu như là việc chối từ cộng tác với
chương trình cứu rỗi của Thiên Chúa. Nhưng
Thiên Chúa đã muốn cho Giuse một cơ hội, nên
đã sai sứ thần đến xác nhận cho Giuse
biết là: “Đừng ngại nhận Maria về làm
Bạn mình, vì Maria mang thai là bởi phép Chúa Thánh Thần”, và
thiên thần mạc khải thêm về thân thế của
Đấng Cứu Thế đang được cưu
mang trong cung lòng Mẹ Maria và mời gọi Giuse cộng tác
và Ngài sẽ đặt tên cho Con Trẻ là Giêsu. Việc đặt
tên cho con là quyền của người cha, như vậy
khi mời gọi Giuse đặt tên cho Con Trẻ không do
chính máu huyết của mình, có nghĩa là mời gọi
Giuse chấp nhận quyền hay đúng hơn sứ
mạng làm cha của Con Trẻ trên bình diện pháp lý.
Thánh Giuse có thể từ chối,
nhưng Ngài đã không từ chối mà vâng phục lời
thiên thần truyền, Ngài chu toàn vai trò Thiên Chúa muốn
trong việc cứu rỗi. Khi Mẹ Maria sinh Con Trẻ thì
Giuse đặt tên Con Trẻ là Giêsu. Ngoài mẫu
gương hành động của Giuse, Phụng vụ
Lời Chúa hôm nay nơi bài đọc II nhắc chúng ta
nhớ đến một mẫu gương hành
động trước mầu nhiệm Nhập Thể
của Con Thiên Chúa, đó là mẫu gương của thánh
Phaolô tông đồ, một khi chấp nhận mầu
nhiệm Nhập Thể của Con Thiên Chúa, thì con
người không thể nào có thái độ dửng dưng
được nữa, nhưng phải để cho Con
Thiên Chúa Nhập Thể là Chúa Giêsu Kitô chiếm lấy,
biến mình trở thành môn đệ, thành người
cộng tác với Chúa để mang ơn cứu
độ đến cho mọi người, mọi dân
tộc.
Thực tế, Hài Nhi Giêsu đến
từ một Đấng khác: đứa con bà sinh ra là
bởi Chúa Thánh Thần. Vai trò là cha nuôi của Chúa Giêsu
với Thánh Cả Giuse không phải là chuyện đơn
giản. Phải hết sức trầm lắng mới có
thể hiểu được ý muốn của Thiên Chúa
trên cuộc đời của Ngài. Giuse, người công
chính, sẽ đặt tên cho Hài Nhi: bà sẽ sinh một con
trai mà ông sẽ đặt tên là Giêsu. Tên gọi có ý
nghĩa, cho biết Hài Nhi không phải là hậu duệ
như những người khác, đóng kín trong những
giới hạn của khả năng loài người:
bởi chính Ngài sẽ cứu dân Ngài khỏi tội
lỗi. Ai có thể giải thoát khỏi tội lỗi,
nếu không phải là Thiên Chúa? Lời ngôn sứ nhận
lấy đầy đủ tất cả ý nghĩa:
người ta sẽ gọi tên Ngài là Emmanuel, nghĩa là
Thiên Chúa ở cùng chúng tôi. Chúa Giêsu ghi tên vào một gia
phả, nhưng Ngài làm nổ tung gia phả đó. Chính Thiên
Chúa bước vào trong thế giới loài người chúng
ta.
Khi đón nhận Đấng Cứu
Độ trần gian rồi, Giuse vẫn giữ một
thái độ sống hết sức mẫu mực và
lặng lẽ để làm gương sáng cho đứa
con yêu của Ngài bởi lẽ Ngài hiểu được
tầm quan trọng của hình ảnh người cha
đối với việc tạo thành nhân cách của Hài
Nhi. Chính nhờ gần gũi với Giuse mà Chúa Giêsu sẽ
học biết người cha là gì. Chính nơi Giuse, Chúa
Giêsu nhìn thấy phản ánh nhân loại tình phụ tử
của Thiên Chúa. Biết nói với chúng ta rõ ràng về Cha
của Ngài, phải chăng khi đã nhìn thấy Giuse mà Ngài
đã có kinh nghiệm về sự âu yếm của cha: “Ai
trong các anh, nếu đứa con xin bánh mà lại cho một
hòn đá ư? Hay, nếu nó xin một con cá, mà lại cho nó
một con rắn?” (7,9-10). Ngài đã học biết
rằng, các người cha dưới đất biết
cho con cái mình những sự tốt lành. Ngài đã học
biết điều đó nơi thánh Giuse. Qua bài học
lặng thầm của Thánh Giuse để lại, Chúa Chúa
Giêsu như được củng cố thêm tình
thương của Cha để Ngài bước vào
cuộc khổ hình thập giá một cách hiên ngang hơn,
một cách quyết liệt hơn.
Đối diện với những
thử thách cam go của cuộc đời, thánh Giuse
vẫn luôn giữ thái độ im lặng. Một thái
độ thầm lặng để vâng theo ý Chúa.
Người không lên tiếng, ăn to nói lớn,
Người không bào chữa cho những hành động
của Người, nhưng tất cả đều theo ý
Thiên Chúa. Thánh Giuse đã im lặng, chấp nhận dù
rằng người cũng rất trăn trở, băn
khoăn, bồn chồn, lo lắng. Mọi biến cố
xẩy đến trong cuộc đời của thánh Giuse
đều được Người chấp nhận
với lòng tin thâm sâu: Người hy sinh lợi ích riêng cho
kế hoạch, cho chương trình cứu độ
của Thiên Chúa.
Sự thinh lặng thánh, sự ngụp
lặn âm thầm theo Thánh ý Chúa của thánh Giuse gợi lên
cho nhân loại, cho mỗi người chúng ta bài học
hết sức ý nghĩa. Vì chỉ có sự phó thác thẩm
sâu nơi bàn tay nhân từ của Thiên Chúa với tất
cả đức tin sâu xa, con người mới nhận
ra đôi mắt nhân hiền, trái tim quảng đại và
tình thương vô biên của Thiên Chúa đối với
từng người. Thánh Giuse đã có mặt trong mọi
lúc nguy biến mà Chúa Giêsu và Đức Mẹ cần
đến, nhưng tới thời Chúa Giêsu bắt
đầu sứ vụ công khai thì cuộc đời
của thánh Giuse cũng bắt đầu chấm dứt
nơi trần gian này. Sự thinh lặng kéo dài suốt
cuộc đời của thánh Giuse từ lúc Người
được sinh ra cho đến ngày Người
nhắm mắt xuôi tay. Sự thinh lặng thánh của thánh
Giuse diễn tả cuộc đời của một con
người hoàn toàn thuộc về Chúa, cho Chúa và vì Chúa và
như thế, thánh Giuse là mẫu gương tuyệt
vời cho mọi người noi theo.
Những ngày chờ đón Đấng
Cứu Độ đến trần gian ắt hẳn
mở ra nhiều tâm tình, nhiều thái độ, nhiều
tình cảm nhưng chắc có lẽ tâm tình âm thầm và
trầm lắng của Thánh Giuse là tâm tình, là thái độ
hết sức dễ thương mà Thiên Chúa muốn nơi
chúng ta. Chỉ trong âm thầm, chỉ trong chịu
đựng những đau khổ chúng ta mới có thể
hiểu được Thánh ý tuyệt vời mà Thiên Chúa tô
vẽ trên cuộc đời mỗi người chúng ta.
|