Mùa
Vọng: Mùa trong veo – ĐGM Vũ Duy Thống
Trên chuyến xe xuôi
miền lục tỉnh, người ta chuyển
đến tôi một cuốn truyện cũ đã mất
bìa để đọc cho quên đường dài.
Truyện kể lại mối tình giữa một chàng trai
là con sĩ quan học tập và một cô gái là con cán bộ
chức quyền. Họ thương nhau và muốn kết
hôn với nhau, nhưng khi công khai ý định ấy,
họ đã gặp phải những lực cản từ
hai phía gia đình. Đã có nhiều nghi ngờ
từ phía cha chàng trai và cũng có lắm nghi ngại từ
phía cha cô gái. Giải pháp phải chọn
là chia xa đôi lứa.
Đành lòng làm thế, nhưng họ vẫn
âm thầm chờ đợi nhau, cho đến khi cha chàng
trai mãn hạn học tập về nhà và cha cô gái đã
đến tuổi về hưu. Hai người cha có dịp gần gũi cảm thông làm chất keo thân ái cho tình
yêu đôi trẻ có điều kiện gắn hàn. Kết truyện là đám cưới.
Truyện có hậu
và có nét hấp dẫn riêng của thể loại, nhưng
điều hấp dẫn hơn hết đối với
tôi không phải là cốt truyện cho bằng chính tựa
đề “Tình yêu trong veo”: trong veo giữa hai người
cha biết xoá tan ngờ vực để thêm gần
gũi; trong veo giữa hai bạn trẻ biết
vượt qua thử thách để giữ vững tình
yêu. Xin mượn tựa đề “Tình yêu
trong veo” ấy để gọi tên Mùa Vọng là mùa trong veo một tình yêu.
1) Bằng tình yêu trong veo, Thiên Chúa trao thân cho
con người.
Trong khi người
Do Thái còn đang mải miết với một vì Chúa ở
trên cao và dường như say sưa về một
Đấng ở xa con người, đến nỗi trong
quan hệ nguyện cầu, thay vì xin những biểu
tỏ gần gũi để dễ dàng nắm bắt,
họ lại chỉ dám xin một dấu lạ
điềm thiêng mãi tận trời cao vượt quá
tầm nhìn; và trong niềm mong chờ Đấng Cứu
Thế, vốn là mạch sống hy vọng cho cả dân
tộc, họ những tưởng nghĩ rằng
Người sẽ đến, nhưng là đến trong
cung cách của một vị Chúa oai phong lẫm liệt, cho
muôn dân nếu không phải cúi đầu sợ hãi thì
cũng phải bái phục tôn thờ. Có
ngờ đâu, khi Chúa đến, Người lại
chọn cho mình một cách đến rất khác lạ.
Người
đến thật gần: trong thân phận của một
con người để làm người giữa muôn
người trần thế. Người đến
thật thấp: thấp đến nỗi chọn cho mình
cách sống của một người cùng khổ
dưới đáy xã hội. Người yêu thương
con người để sẵn sàng trao thân cho họ,
chấp nhận phải điều đình, chấp
nhận được cưu mang, chấp nhận
được sinh hạ, chấp nhận được
làm người: “Ngôi Lời đã làm người
và cư ngụ giữa chúng ta” (Ga 1,14)
Phải chăng khi
trao thân cho con người như thế, Thiên Chúa sẽ
được thêm vinh quang? Phải chăng nếu không trao thân cho
nhân loại, Thiên Chúa vẫn là Chúa, nhưng là một vị
Chúa không được ai biết đến hay là một
vị Chúa bị kết án phải cô đơn? Thưa không phải thế. Chính khi trao thân
cho con người trong mầu nhiệm Nhập Thể,
Thiên Chúa không còn úp mở như trong thời Cựu
Ước nữa, Người đã dứt khoát cho
thấy mình là Đấng giải cứu con người và
sẵn sàng làm hết cách để thực hiện
bằng được chương trình của
Người mà không đợi chờ mảy may vinh quang nào
ngoài lợi ích cứu độ cho người trần
gian. Để độ thế, Thiên Chúa
đã nhập thể; để cứu người, Thiên
Chúa đã làm người.
Chính hai Danh xưng
được nêu lên trong phần Phụng Vụ Lời
Chúa hôm nay đã nói lên tất cả. Danh xưng Emmanuel
khẳng định “Thiên Chúa ở cùng chúng ta”,
Danh xưng Giêsu bộc lộ “Thiên Chúa là Đấng Cứu
Độ” (Mt 1,23-25). Nối
kết hai Danh xưng ấy nơi Đấng Cứu
Thế, ta sẽ thấy một tình yêu trong veo Thiên Chúa dành
cho con người: Người là Thiên Chúa ở cùng ta
để cho ta ơn cứu rỗi, và Người là Thiên
Chúa cứu độ ta bằng cách ở cùng ta.
2) Bằng tình yêu trong veo, con người
gửi phận cho Thiên Chúa.
Nếu bằng tình
yêu trong veo cứu độ, Thiên Chúa trao thân cho con
người, thì Chúa Nhật thứ tư Mùa Vọng cho
thấy những nhân vật gần gũi với mầu
nhiệm Giáng Sinh nhất là Đức Maria và thánh Giuse
đã bằng tình yêu trong veo tự nhiên gửi phận mình
cho Thiên Chúa.
Đối với Đức
Maria, tình yêu trong veo đã rõ qua tín điều Vô
Nhiễm Nguyên Tội, mà Phụng Vụ hữu ý mừng
kính ở đầu Mùa Vọng. Tình yêu ấy đã rõ trong
việc Mẹ dâng mình vào Đền Thánh, nhưng tình yêu
ấy còn rõ ràng hơn khi tiếp cận với mầu
nhiệm Nhập Thể của Con Thiên Chúa. Ngày Truyền
Tin, mới gặp sứ thần, Đức Maria đã
bối rối, thứ bối rối của một tình yêu
trong sạch buổi
đầu gặp gỡ. Rồi, lúc được
đề xuất làm Mẹ Đấng Cứu Thế,
Đức Maria đã băn khoăn, thứ băn khoăn
của một tình yêu trong sáng
muốn được giải thích đôi câu. Và chính lúc
thưa “Xin vâng” (Lc 1,38) là cả một tình yêu trong veo như
chưa bao giờ trong đến thế, Đức Maria
đã gửi trọn phận mình vào tay Thiên Chúa, bất
chấp đó là một mạo hiểm chết
người: trinh nữ mà lại mang thai, phải ăn nói
ra sao với thánh Giuse? Mới đính hôn thôi mà
sắp thành mẹ, phải dàn xếp thế nào cho hợp
luật pháp?
Còn thánh Giuse, con
người lặng thầm nhất của Mùa Vọng,
đã được đặt vào một tình huống khó
xử đến độ ray rứt, nhất là trong
những ngày trước lúc Đấng Cứu Thế giáng
sinh như Phúc Âm hôm nay mô tả. Nhưng chính ở đây
ông đã chứng minh bằng những nét đẹp kín
đáo hào hùng về một tình yêu trong veo từ lâu đã
dệt nên đời sống qua những lựa chọn xé
lòng. Là người công chính, dù ghi nhận ít
nhiều dấu hiệu chuyển biến nơi
Đức Maria, ông cũng chẳng dám nghi ngờ mà chỉ
một thoáng băn khoăn, để rồi định
chọn cho mình giải pháp âm thầm rút lui. “Đào vi
thượng sách” là giải pháp an toàn
nhất. Nhưng chính lúc ấy, được tỏ
nguồn cơn, ông đã tiếp nhận ý Chúa và tiếp
đón Đức Maria về nhà mình bằng một tình yêu
trong veo, mà người trần mắt thịt dẫu có
bản lĩnh cách mấy cũng khó mà dám xâm mình mạo
hiểm (Mt 1,24).
Nhìn như thế,
tình yêu trong veo đã liên kết Đức Maria và thánh Giuse,
để mái nhà chung sống không chỉ là nơi che
nắng trú mưa cho qua ngày đoạn tháng, mà đã trở
thành một mái ấm của những tấm lòng biết
mở ra cưu mang Con Thiên Chúa và sẵn sàng để sinh
Người ra cho dương thế, cho dẫu tình yêu trong
veo ấy trên đường cứu độ như
một bản trường ca sẽ không thiếu những
quãng nghịch, mà việc khó xử hôm nay trong Phúc Âm mới
chỉ là những nốt nhạc mở đầu.
3) Cũng bằng tình yêu trong veo, ta đón
mừng lễ Giáng Sinh.
Hiểu như trên,
Chúa Nhật thứ tư Mùa Vọng rõ ràng là một tình yêu
hai chiều trao gửi: Thiên Chúa trao thân cho con người
để con người biết gửi phận mình cho
Thiên Chúa. Đồng thời cũng là Chúa
Nhật trong veo của những tấm lòng biết gửi
trao tấm lòng trong ơn cứu độ.
Trên nền tảng
ấy, tình yêu trong veo đã trở nên tinh thần phải có để đón Chúa Giáng Sinh. Trong những ngày
này, đi ra phố xá, đã nghe vang lên những bài ca Giáng
Sinh quen thuộc; ngang qua nhà thờ, đã thấy trưng
bày những bộ Noel với hang đá, cây thông, đèn sao
đẹp mắt; và đi tới chỗ nào cũng
thấy thấp thoáng Giáng Sinh với muôn màu lấp lánh.
Nhưng có một màu được xem là không thể quên
hay không bao giờ quên đối với mọi tín hữu
mừng lễ Giáng Sinh, màu đó không ở trên áo quần
giầy dép, môi mép tóc tai, hoa cài áo khoác, mà là ở trong
tấm lòng kìa! Đó là màu trong veo của
những tâm hồn trinh trong biết cưu mang ý Chúa và
biết sinh hoa kết trái trong cuộc sống công minh chính
trực của mình.
Nếu ngày xưa
trong khúc hát quan họ Sion, câu xướng “Ai được lên Núi Chúa?” đã nhận
được lời đáp “Chỉ
những người thật thà ngay chính tay sạch lòng
thanh mới được bước tới Thánh Cung”
(Tv 23,3-4), thì hôm nay cũng thế, trong bài ca cuộc
sống ai cũng nôn nao xôn xao ồn ào huyên náo tiếp
cận lễ Giáng Sinh cả, kẻ tiếp thị,
người tiếp tân; nhưng chỉ có những tấm
lòng trinh trong mới xứng đáng trở nên Hang đá
tiếp đón Chúa sinh vào. Chúa chỉ một lần
đến sinh ra trên trần thế là đủ để
cứu chuộc muôn người, nhưng giả như
Người có đến sinh ra nhiều lần hơn
nữa cũng vẫn thiếu, nếu lòng người
chưa sẵn sàng một tình yêu trong veo mở ra đón
nhận. Liệu ta hôm nay đã sẵn có
một tâm hồn như thế trước lễ Giáng
Sinh?
Hơn nữa, tình
yêu trong veo cũng là tiếng nói cuối cùng của Mùa
Vọng thúc đẩy ta
đến với những người xung quanh. Không thể có Mùa
Vọng đầy đủ nếu bỏ quên chiều
kích tha nhân trong tình yêu của mình, và cũng chẳng
tiếp đón Chúa cho đủ nếu từ chối
tiếp nhận anh chị em gần gũi với mình trong
những sinh hoạt hằng ngày.
Trong Phúc Âm, Giuse
biết tiếp nhận ý Chúa “qua giấc mơ”, để
rồi sau đó “tỉnh dậy” ông mau mắn đón
Đức Maria nên bạn đường bạn
đời của mình, cho dẫu hậu thế có kẻ
điều ong tiếng ve xem ông như kẻ “vô tư”.
Nhưng đó lại là bước đột phá của
một tình yêu trong veo biết nhận ra rằng: Thiên Chúa
đã ân cần trao thân cho mình qua mầu
nhiệm Nhập Thể, thì mình cũng tín thác gửi
phận mình trong mầu nhiệm quan phòng của Thiên Chúa. Đó là hai chiều gặp gỡ của tình yêu
Giáng Sinh.
Tóm lại, tình yêu
trong veo là động lực khiến Chúa đến
với con người và là nguồn lực thúc đẩy
con người tiếp đón Chúa, để trong cuộc
sống cụ thể trở thành nỗ lực của mọi
tín hữu đón lễ Giáng Sinh. Trong
khi còn chuẩn bị và chưa thực sự
được tiếp đón Chúa, hãy bắt đầu
bằng cách thực tập tiếp đón những hình ảnh
sống động của Chúa là những người ta
gặp hoặc những người gặp ta bằng
một tình yêu trong veo luôn thăng tiến. “Nếu
không gặp Ngài trong nghèo khổ, sẽ chẳng gặp Ngài
giữa cao sang. Nếu không gặp Ngài ở
dưới đất, sẽ chẳng gặp Ngài chốn
Thiên Đàng” (thơ Xuân Ly Băng).
Đến đây,
xin được khép lại những chia sẻ Mùa
Vọng năm nay. Xin cám ơn Mùa Vọng đã
đem đến những ý nghĩ đẹp màu. Xin cám ơn cộng đoàn đã vui lòng lắng
nghe. Hy vọng những tâm tình chia sẻ
cũng cung cấp chút ý tưởng giúp mỗi
người hình thành được Máng Cỏ tâm hồn.
Và cám ơn đứa cháu nhỏ đã tình
cờ viết lộn chữ Mùa Vọng thành chữ “Màu
Vọng” để có được bốn sắc màu chia
sẻ nơi đây. Qua xanh đến
tím gặp hồng, dìu ta đón Chúa với lòng trong veo.
|