Thế giới luôn cần những con đường đầy hoa
(Chút suy tư và
cảm nhận về sứ điệp Lời Chúa của
Chúa Nhật II Mùa Vọng năm A – Lm. Giuse Trương
Đình Hiền)
Mùa Vọng
thường gợi lên hình ảnh những con
đường: con đường về Núi Thánh Sion, con
đường hồi hương tái thiết lại Sa
Lem, con đường trong hoang mạc, con đường
gồ ghề, con đường cong queo…cùng với
những nỗ lực để có những con đường
đẹp, con đường thẳng như “bạt
thấp nổng đồi”, “lấp đầy hố sâu”,
“uốn thẳng con quẹo…”.
Và tất
cả những cuộc hành trình đó, những con
đường đó chỉ là hình ảnh, biểu
trưng để dẫn dắt chúng ta biến thời
gian cử hành Mùa Vọng thành một cuộc “lên
đường”, một cuộc tiến bước trên
“lộ trình” hướng đến và gặp gỡ Thiên
Chúa. Và trong cuộc lên đường
để gặp gỡ Thiên Chúa không chỉ phải
“bạt xuống nhưng đồi núi của kiêu căng,
hợm hĩnh, của tham vọng ngông cuồng”, mà còn
phải “lấp đi những hố sâu của hận thù
chia rẽ, ghen ghét giận hờn, đố kỵ, cách
ngăn”. Có nghĩa là để đón nhận
Đức Kitô và sứ điệp Tin Mừng Nước
Thiên Chúa, phải sửa dọn con đường thích
hợp, con đường ăn năn
sám hối (metanoia), con đường từ bỏ hy sinh,
con đường yêu thương thuận hòa…. Chúng ta
cần sửa dọn “con đường tâm hồn” ta,
“con đường cuộc sống” ta. Chúng ta cần
sửa dọn những con đường đến
với anh em, những con đường là các tương
quan người với người trong gia đình, trong
cộng đoàn, trong môi trường xã hội quanh ta…
Câu chuyện
“con đường giữa hai cái hang” sau đây có thể
là một minh họa rõ nét cho câu chuyện “dọn
đường, sửa đường đón Chúa” mà chúng
ta chia sẻ với nhau hôm nay:
Tại một vùng núi nọ,
người ta truyền tụng cho nhau câu chuyện nầy:
Ngày xưa, có hai thầy dòng quyết tâm nên thánh bằng cách
chọn con đường ẩn tu.
Để thực hiện việc nầy, cả hai
thầy lên núi, tìm hai hang động cách xa nhau làm chỗ
dung thân để qua hết cuôc đời trong thinh
lặng và kết hợp với Chúa. Để cuôc sống
ẩn tu đạt kết quả cao, và để khỏi
bận tâm, chia trí về những "sự thế
gian", cả hai quyết định, hang ai nấy
ở, mỗi người môt không gian riêng, một thế
giới riêng, không liên hệ, không giao tiếp với nhau và
với mọi người… Rồi năm
tháng qua đi. Cả hai chết lúc nào
không ai biết. Hai hang động trở thành hoang
phế, như nhai chiếc mồ hoang lạnh giữa
rừng sâu. Thời gian sau đó, có hai tên cướp
bị săn đuổi, đã thay tên, đổi họ,
lần mò trốn lên núi nầy để ẩn danh tìm chút
bình an cho cuộc sống thừa.
Gặp được hai cái hang hoang lạnh của
người xưa, cả hai nẩy sinh sáng kiến:
chọn nơi đây làm chốn dừng chân để sám
hối và làm lại cuộc đời. Thế là cả hai
dọn sạch hang cũ và bắt đầu cuộc
sống mới của những người "ẩn tu
bất đắc dĩ." Chỉ khác với hai thầy
dòng trước một điều là cả hai quyết
định làm một con đường nối liền
hai hang để thường xuyên qua lại, thăm
viếng, giúp đỡ, ủi an …Dần dà, dọc theo con
đường nối hai hang đã mọc đầy hoa,
xung quanh hang động cảnh trí phô đầy sức
sống và vẻ đẹp. Hai tên cướp năm nào
giờ đây đã trở thành hai vị ẩn tu hiền
lành, thánh thiện, đến nổi hương thơm thánh đức lan toả khắp vùng
khiến nhiều người cất công lên núi để
xin "Hai Thầy" cầu nguyện và hưóng dẫn
đạo đức. Từ đó, phát xuất phát từ
hai cái hang đó, đã có nhiều lối đi, nhiều con
đường dẫn đến các khu dân cư, và trên các
lối đi đó cùng mọc đầy hoa tươi thắm…
Và rồi, hai "thầy tướng cướp ẩn
tu" đó qua đời. Vì đời sống thánh
thiện và vì có những phép lạ xảy ra cho một
số người lên núi cầu xin, nên dân chúng vùng đó
"tự động" phong thánh cho hai "thầy
cướp ẩn tu" nầy…
Con
đường đến với Thiên Chúa và đến
với anh em của mỗi người chúng ta trong Mùa
Vọng nầy cũng phải được phát quang và
trồng đầy hoa như thế. Và chỉ có những
con đường “hiệp thông, chia sẻ, bác ái, khoan dung,
quảng đại, tha thứ…như thế mới có thể
biến những “hang đá tâm hồn” lạnh lẽo hiu
quạnh của những tên cướp trở thành thánh
nhân, mới biến chúng ta trở nên những Kitô hữu
đích thực, mới biến thế giới quanh ta
trở thành an vui hòa bình, và đặc biệt, biến Mùa
Vọng, Mùa Giáng sinh năm nay trở thành một “Tin Vui
đích thực” cho chính chúng ta và cho mọi người
quanh ta. Quả thật trong thế giới
nầy, trong cuộc đời nầy, cần thiết
biết bao những con đường đầy hoa
như thế. Amen.
|