Nước Trời
đã gần bên
(Suy niệm
của Lm Louis Gonzaga Đặng Quang Tiến)
Matthêô
bắt đầu nói về Chúa Giêsu từ chương 3
trong tương quan với Gioan Tẩy Giả (3,1-12). Theo sau đoạn nầy là hai biến
cố quan trọng: Chúa Giêsu chịu phép rửa (3,13-17), và chịu cám dỗ (4,1-11). Sau đó,
sứ vụ của Chúa Giêsu bắt đầu cách chính
thức (4,12-17) với lời rao
giảng: “Hãy sám hối vì Nước Trời đã gần
đến” (4,17).
Đoạn
nầy có thể chia thành ba phần: - Sứ vụ và con
người của Gioan Tẩy Giả (3,1-6); - Gioan ngỏ
với nhóm Pharisêô và Sađucêô (3,7-10); - Gioan loan báo
Đấng sẽ đến và sứ vụ trổi
vượt của Người (3,11-12). Chủ đề
chính của đoạn nầy là “sám hối”, metanoeò (3,2.8
) và “phép rửa” baptizò (3,1.7.11[2x]). Gioan rao giảng sự
sám hối vì “Nước Trời đã gần đến”
(3,2), và ông thanh tẩy bằng
nước cho những ai tỏ lòng sám hối (c.11). Chúa
Giêsu sẽ xuất hiện ở câu 3,13.
Gioan Tẩy Giả xuất hiện
trước khi Người đến để chuẩn
bị lòng dân đón tiếp Người.
Sứ
vụ và con người của Gioan Tẩy Giả (3,1-6): - Gioan xuất hiện và lời rao
giảng của ông (3,1-2); - Những đặc tính nơi
Gioan (3,3-4); - Dân chúng đến với ông (3,5-7).
Trong hai câu đầu tiên Matthêô giới
thiệu ngay khung cảnh, thời gian và lời rao giảng
của Gioan (c.1).
Gioan xuất hiện (c.1), paraginomai, “đến”,
động từ nầy cũng được dùng cho Chúa
Giêsu (3,13). Matthêô muốn gắn liền
sứ vụ của Gioan vào sứ vụ của Chúa Giêsu (4,17). Chỉ dẫn thời gian “trong những
ngày ấy” ám chỉ lúc Gioan xuất hiện Chúa Giêsu
đang còn ở Giuđêa (x. 2,1). Khung
cảnh “trong sa mạc xứ Giuđêa” đặt con
người Gioan và lời loan báo của ông liên hệ
đến Isaia người loan báo kế hoạch cứu
độ mới của Thiên Chúa cho dân Israel (x. Is 40,1-11).
Lời
kêu gọi của Gioan là “Hãy sám hối, vì Nước
Trời đã gần đến” (3,2; 4,17; 10,7)
Đặc
điểm của Matthêô là đặt việc sám hối
liên hệ với Nước Trời, chứ không trực
tiếp với việc tha tội (x. Mc 1,4;
Lc 3,3). Động từ metanoeò theo nguyên tự có nghĩa
là “thay đổi tâm trí” “thay đổi cách hiểu/cách suy
nghĩ”; trong meta-noeò có “meta” có nghĩa là “thay đổi”,
“chuyển sang”, “biến đổi” (x. 21,29.32; 17,2); và “noeò”
có nghĩa là nhận thức bằng tâm trí, là hiểu
biết. Matthêô dùng động từ noeò nầy ở
thể phủ định trong lời Chúa Giêsu khiển
trách hoặc người Pharisêô hoặc các môn đệ
của Người, vì họ không hiểu đúng theo cách
của Chúa (x. 15,17; 16,9.11). Liên quan
đến động từ metanoeò, trong 11,20-21 Chúa Giêsu
trách dân thành Kôrazin và Bêthsaiđa vì họ đã thấy
những việc kỳ diệu Người thực
hiện, nhưng họ không “sám hối”, vì họ đã
không hiểu/nhận ra Người là ai dù đã thấy
những việc kỳ diệu Người thực
hiện (x. 11,20.21; 12,41). Cũng thế, trong 12,41 Chúa Giêsu
lại khiển trách “thế hệ nầy” vì họ đã
không “sám hối” khi nghe lời Người rao giảng. Lý
do duy nhất là vì họ không nhận Người là “cao trọng
hơn Giôna”.
Cách
nói “Nước Trời” là theo cách dùng
của người Do thái để tránh gọi tên “Thiên Chúa”.
Matthêô dùng nó đến 24 lần, trong khi “Nước Thiên
Chúa” chỉ bốn lần (12,28; 19,24;
21,31.43). Ý nghĩa của hai cách nói nầy giống nhau (x.
19,23-24). Động từ
“gần đến”, egizò, chỉ một sự kiện
tới giai đoạn cuối cùng và sắp hoàn tất.
Khi Chúa Giêsu đến gần Giêrusalem là lúc Người
sắp kết thúc của sứ vụ cứu chuộc (21,1; 26,45-46); cũng thế về mùa gặt
(21,34). Như thế, “Nước Trời
đến gần” là giai đoạn cuối cùng trong
chương trình cứu chuộc và không còn một
nước nào khác nữa. Nước
Trời nầy chính là Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa. Vậy, sám hối là thay đổi cách suy nghĩ
để nhận ra Nước Trời đang đến
và có điều kiện đi vào Nước Trời.
Đó cũng chính là nhận ra và tin vào Chúa
Giêsu.
Những
đặc tính nơi Gioan
(3,3-4)
Câu 3,3 trích dẫn từ phần mở
đầu của sách Isaia 40,1-11. Đoạn
mở đầu nầy loan báo thời kỳ cứu
độ mới cho dân Israel. Tiếng kêu “dọn
đường cho Chúa” ngỏ đến một tập
thể. Hình ảnh “bạt lối
Người đi” nói đến việc tiến vào
khải hoàn của một vị vua. Theo sau lời kêu
gọi dọn lối sửa đường, Isaia loan báo
việc Thiên Chúa đến để cứu độ dân
Người (Is 40,4). Matthêô mô tả Gioan
Tẩy Giả theo hình tượng của Isaia là thắt
lưng bằng da thú vật (3,4; 2 V 1,8) để xác
nhận ông là chính là Isaia mà các ngôn sứ loan báo là phải đến
trước để dọn đường cho
Đấng Kitô (x. 11,14). Như thế sự
cứu độ mà Isaia đã loan báo, nay sắp
được thực hiện. Như
Isaia đã chỉ chuẩn bị đường cho Thiên
Chúa, Gioan Tẩy Giả cũng thế. Đấng
sắp đến không phải là một ngôn sứ, mà là
Thiên Chúa. Tuy nhiên, Gioan còn hơn mọi ngôn sứ
thời Cựu ước, khi ông loan báo cùng một sứ
điệp Chúa Giêsu và các tông đồ sẽ làm là
“Nước Trời đang đến gần” (3,2; 4,17;
10,7). Làm như thế ông được thông
phần vào sứ vụ của Chúa Giêsu thời Tân
ước, và được nhận là “còn hơn một
ngôn sứ nữa!” (x. 11,9).
Dân chúng
đến với ông (3,5-6)
“Tote”
“bấy giờ”, mở đầu câu 5, liên kết
đoạn nầy lại với câu 3,2.
Nghe lời Gioan rao giảng dân chúng kéo
đến với ông. Matthêô kể tên Giêrusalem,
Giuđêa và vùng dọc theo sông Giorđan
(c. 5); nghĩa là cả miền Giuđêa. Khi Chúa Giêsu
đến rao giảng, dân chúng sẽ kéo đến với
Người, không chỉ từ các vùng nầy mà cả
Galilêa và Đêcapolis nữa (4,25). Chú ý
ở đây là Matthêô phân biệt “dân chúng từ Giêrusalem”
ở đây với “tất cả Giêrusalem với vua
Hêrôđê” (x. 2,3). “Tất
cả” bấy giờ có cả nhóm Pharisêô và Sađucêô
nữa (c. 7). Họ đến
để chịu phép rửa tại sông Giorđan trong khi
xưng thú tội lỗi (c. 6). Tên Gioan
“Tẩy Giả” liên kết với việc thanh tẩy ông
làm và sông Giorđan. Việc xưng thú tội của
dân chúng được xem là kết quả của lời
rao giảng “hãy sám hối” của ông (c. 2; 3,11).
Trong Cựu ước sông Giorđan gợi lại giai
đoạn sau cùng của thời gian 40 năm lưu
lạc trong sa mạc: vượt qua sông
để vào đất hứa, theo sự chỉ huy
của Giôsuê (Giôsua 3-4). Giôsuê là tên bằng tiếng hipri
của cùng tên Giêsu bằng tiếng aramaic.
Tên nầy có nghĩa là “Chúa cứu độ” (x. 1,21). Như thế, sông
Giorđan có ý nghĩa đặc biệt trong kế
đồ cứu chuộc của Thiên Chúa. Chúa Giêsu
cũng sẽ bước xuống sông Giorđan để
dẫn đầu cuộc xuất hành mới nầy (3,13-17).
Chúa Giêsu đến để dẫn dân
Người vào Nước Trời, chứ không vào bất
cứ một đất nước nào. Chỉ ai biết sám hối, nghĩa là
thay đổi tâm và trí theo ý Thiên Chúa,
mới có thể nhập vào cuộc xuất hành nầy.
|