Anh em hãy sám hối vì Nước
Trời đã đến gần
Chú giải của
Noel Quesson
Hồi ấy...
Ta hãy ngờ vực. Ta đừng bị
lẫm lẫn. Cách nói này không chỉ là câu nói tầm
thường chuyển tiếp theo thói quen: Nhưng ngày mà
Matthêu muốn nói đến là những ngày quyết định.:. Có một sự
khẩn trương đang đến gần. Ngày mai thì quá trễ rồi. Đó
là ngày N, đó là Giờ G sắ đến ngay bây giờ.
Ông Gioan Tẩy Giả đến rao giảng
trong hoang địa miền Giu-đê rằng
Nếu ta đọc Matthêu như những
người đọc ông ban đầu, không biết
đến Tin Mừng Luca (trong đó Gioan Tẩy Giả
đã choán hết thời thơ ấu của Đức
Giêsu), thì mọi chuyện diễn ra ở đây như
thể chúng ta đang chứng kiến một ‘khởi
đầu tuyệt đối’: “Hồi ấy, Gioan Tẩy
Giả đến”. Giáo Hội sơ khai khi ấy bắt
đầu Tin Mừng trực tiếp bằng hoạt
động của Gioan Tẩy Giả (Cv 10,37;
Mc 1,4; Ga 1,19). Những Tin Mừng thời
thơ ấu chỉ được đưa vào sau này,
như một thứ dẫn nhập thần học
trước.
Ta hãy thử tưởng tượng mình vào
trong sa mạc này ở bên bờ sông
Giođan. Tất cả lịch sử Kitô giáo bắt
đầu bằng tiếng kêu của Gioan:
“Anh em hãy sám hối vì Nước Trời
đã đến gần”
Đấy là
chuyện “khẩn trương”. Đấy
là “Tin Mừng” Thiên Chúa sắp ngự trị. Ta
đang ở vào mùa thu năm 27, có
thể như thế. Ta khó tưởng tượng ra
một “tiếng kêu” như thế sẽ gợi ra
chuyện gì Đối với những người vào
thời đó, thì nó có tác dụng như một trái bom.
Đấy là một chàng điên nói... hay nếu đúng
thế, thì đấy là cả một sự chờ
đợi hừng hực của Do Thái sắp
được mãn nguyện: một “chồi non của
cội nguồn Đavít sẽ nảy sinh”; “một nhánh lá,
một hy vọng điên cuồng”; “Người sẽ dùng
công lý phán xét những kẻ bé mọn”; “một nền hòa
bình phổ quát và dứt khoát sẽ thành hình trên mặt
đất: Sói sẽ ở với chiên. Sư tử và bò
cùng ăn cỏ với nhau, trẻ thơ sẽ vui đùa
trên ổ rắn hổ mang”; “sẽ không còn sự ác
nữa”; “mọi người sê nhận biết Thiên Chúa”
(Is 11,1-10).
Chính đó là tin vui: đấy là “Tin
Mừng”, là “loan báo tốt lành”; “eu-angelion” trong tiếng Hy
Lạp, “besôrâ” trong tiếng Do Thái. Đó là
“tin lành” mà, trong hai năm Đức Giêsu đến
lượt Người bắt đầu kêu lên.
Đó chính là cùng một thứ tin vui mà Đức Giêsu rao
giảng (Mt 4,17). Thiên Chúa
đến gần rồi. Thiên Chúa ở giữa
người ta, Thiên Chúa ở trên đường đi,
Nước Người đang đến gần! Hãy
đến! Hãy đến! Chớ chi Nước
người ngự đến! Chớ chi tình yêu
Người đến! Chớ gì hòa bình đến!
Chớ chi công lý đến! Tất cả
những của cải mà loài người khát mong.
Tất cả đều ở đó! Gioan Tẩy Giả nói. Ta hiểu rằng cái
“tin” này không thể để cho ai còn dửng dưng
được. Còn tôi, tôi có phải là một
người khát khao không? Tôi có biết
phát hiện ra trong thế giới thực tế mỗi
ngày, tất cả những khát vọng sâu xa này không? Cái “mong chờ” này không?
Nhưng, chú ý! chú ý! Gioan Tẩy Giả kêu lên. Đừng
chỉ mong chờ, khát khao suông. Hãy xây dựng
“Nước Thiên Chúa” này, hãy làm đi. Đi đi, lên
đường đi, hãy năng động, hãy sám
hối; hãy thay đổi!
Gioan chính là người đã được
ngôn sứ Isaia nói tới: “Có tiếng người hô trong sa
mạc. Hãy dọn sẵn con đường cho Đức
Chúa, sửa lối cho thẳng để người
đi”.
Lạy Chúa, chúng con được “giải ngũ”, chính chúng con, so với những
người kia, thế đấy! Chúng con đã làm dịu
bớt Tin Mừng. Chúng con đã làm cho Tin Mừng thành
một sức mạnh “truyền không”. “bảo
thủ” quá khứ. Và khi đó chính là niềm hy vọng
lớn lao của quần chung muốn
biến đổi xã hội. Thế thì chúng ta hãy cứ
lạ lùng trước các chủ nghĩa vô thần
hiện đại đã đến tiếp sức khi chúng
ta bỏ chạy: “đó là cuộc đấu. tranh cuối cùng. Chúng ta hãy tập hợp
lại và ngày mai cuộc đấu tranh quốc tế
sẽ là loài người?, là Kitô hữu,
chúng ta có say mê xâydựng một thành thị mới không? Chúa chúng ta không phải chỉ “ở trên cao”,
Người “ở phía trước”. Người
đến, người gần quá rồi; bạn hãy làm cho
Người đến, hãy dọn đường cho
Người!
Ông Gioan mặc áo lông lạc đà, thắt
lưng bằng dây da, lấy châu chấu và mật ong
rừng làm thức ăn.
Đó là một “tay cứng cỏi”, một
“anh chàng nổi tiếng”, cái gã đó, đã kêu lên: “hãy sám
hối”. Chính bản thân anh, anh ta đã
bắt đầu thực hiện. Anh ta sống
một cuộc đời đạm bạc, sơ khai,
hợp với môi sinh một cách lành mạnh từ lâu
rồi: Không có vấn đề béo phì, nhồi máu cơ tim, hay dư cholesterol!
Khi đó người ta từ Giêrusalem
và khắp miền Giuđê đến với ông.
Chốn hoang mạc này đang đầy
nghịt những đám đông! Nó sống lại! Chốn
hoang mạc ở chỗ bờ sông Giođan này trở thành
một trung tâm, khởi động một phong trào từ
khắp nơi: từ thành thị (Giêrusalem!) ở phía Tây,
miền thôn dã (sông Giođan!) ở phía Đông.
Họ thú tội và ông làm phép rửa cho
họ trên sông Giođan.
Vâng đúng là hoang
mạc tâm hồn bỗng nhiên bắt đầu sống
lại trong khiêm tốn và sám hối. “Thay
đổi xã hội” không chưa đủ nhưng cũng
phải thay đổi chính bản thân mình. Thời gian của Mùa Vọng trước hết
không phải thời gian bày ra những mặt hàng
đầy thực phẩm và tặng phẩm. Chính là thời gian trở về lòng mình.
Thời gian Mùa Vọng trước hết không phải
thời mơ mộng của những bé ngoan: đó là
thời gian ‘phải quyết định’. Đối
với truyền thống Kinh Thánh: “sám hối” chính là quay
trở lại hoàn toàn để đi theo
chiều hướng ngược lại với chiều
mà ta đã đi theo. Tiếng La tinh “conversio”, từ đó
mới có tiếng “conversion”, phiên dịch tiếng Hy
Lạp “metanoia”, có nghĩa theo sát chữ là: ‘thay
đổi’= meta, ‘não trạng’= noia’. Và hai
từ này phiên dịch tiếng Do Thái “shub”, đặc
trưng về rao giảng có tính ngôn sứ. Mùa
Vọng năm nay, đối với tôi, phải chăng
sẽ là một thời gian ‘trở lại’, một
thời gian ‘canh tân’, một thời gian ‘thay đổi’,
một thời gian ‘sám hối’? Hay là phải chăng tôi
cứ tiếp tục cuộc đời rong ruổi
của tôi, đôi chân rúc vào đôi giày bố xó nhà, và
ngồi ghế bành thoải mái bên tách cà phê? Khi
nghe loan báo “Tin mừng về Nước Thiên Chúa đã
gần kề, người người thời đó
chạy bộ tuồn đến hoang mạc, và nhận ra
tội lỗi của mình. Còn chúng ta ngày
nay thì sao? Phải chăng lương tâm của ta có
lẽ không bị va chạm với
tội lỗi? Chúng ta có lẽ bị mù quáng
chăng? Có lẽ chúng ta thiếu một sự trong
sáng cơ bản nhất? Để chuẩn
bị cho con đường Giáng sinh, ta có “nhận ra”
điều xấu trong ta không? Và đón
nhận “nhiệm tích thánh tẩy thứ hai”, nhiệm tích
kỳ diệu của hòa giải không? Hay là có lẽ
ta giống như người Pharisêu và Xa-đốc
chăng?
Thấy nhiều người thuộc
phái Pharisêu và phái Xa-đốc đến chịu phép
rửa. ông nói với họ
rằng: “Nòi rắn độc kia. ai
đã chỉ cho các anh cách trốn cơn thịnh nộ
của Thiên Chúa sắp giáng xuống vậy? Các anh hãy sinh
hoa kết quả đế chứng tỏ lòng sáng hối
“. Đấng tưởng có thế bảo mình rằng:
“Chúng ta đã có tổ phụ Abraham”. Vì tôi nói cho các anh hay,
“Thiên Chúa có thể làm cho những hòn đá này trở nên con cháu
ông Abraham”.
Khi có một điều gì hoàn toàn mới
đang bắt đầu đối với tất cả
những người sáng suốt, thì một số
người nào đó lại không “động đậy”,
dù một cách lầm lẫn, bọ đã trấn an mình
bằng những điều chắc chắn: nhưng
cứ xem kìa, chính họ, chẳng có gì thay đổi
nơi họ, họ thuộc “chủng người
được tuyển chọn”.
Họ tưởng là mình tự do. Họ không nhận thức được
rằng họ chịu ảnh hưởng của “một
người khác”. Một người bí nhiệm
chống lại dự tính về Nước Thiên Chúa trên
họ: Một người “không được nhận
dạng”. “Ai” đã chứng minh cho bạn cách
thoát khỏi Thiên Chúa? Kẻ đối
phương là người không lộ mặt đối
mặt, nhưng hành động không cho ai biết.
Gioan Tẩy Giả đã lột mặt nạ của
hắn: chính là Con Rắn tứ thời Eva, đã xúi đàn
ông và đàn bà cứ ăn trái cấm không có gì liều
lĩnh đâu; và đã biến đổi một cách tinh ma
tất cả những người nghe nó thành “nòi rắn”
(St 3,15), thành “nòi rắn độc” (Mt 3,7). Không “trở
lại”, thì chính là thần phục “nòi kia”.
Cái rìu đã đặt sát gốc cây: bất
cứ cây nào không sinh quả tốt đều bị
chặt đi và quăng vào lửa.
Khẩn cấp! Khẩn cấp! Ta hãy mau lên!
Chỉ nữa giây, lưỡi dao sắc bén
của cây rìu sẽ làm cho cây đổ máu và hạ nó
xuống, để quăng vào lửa, cái cây vô ích kia không sinh hoa trái. Và chúng ta hé thấy số
phận của “cây vả không sinh sản” trên
đường Giêrusalem, hai năm sau (Mt 21,18).
Lạy Chúa, xin giúp con sản sinh được những
quả “tốt”.
Tôi, tôi làm phép rửa cho các anh trong
nước để giục lòng các anh sám hối. Còn Đấng
đến sau tôi thì quyền thế hơn tôi, tôi không
đáng xách dép cho Người. Người
sẽ làm phép rửa cho các anh trong Thánh Thần và Lửa.
“Người ngự đến... còn mạnh
mẽ hơn” (x. Mc 1,7; Lc 3,16). ở
nơi Gioan Tẩy Giả, người cuối cùng trong các
ngôn sứ, đấy không phải là một tuyên ngôn khiêm
tốn: Tôi không đáng là đầy tớ của Người;
chính là một tuyên ngôn đức tin: “Người ngự
đến, đó là một linh thể” đó là Vua của
Nước Thiên Chúa, đó là phán quan thời thế
mạt, đã mặc lấy cơn lôi đình của Thiên
Chúa chống lại cái ác.
Tay Người cầm nia, Người
sẽ rê sạch lúa trong sân: thóc mẩy thì thu
và kho lẫm, còn thóc lép thì bỏ vào lửa không hề
tắt mà đốt đi.
Những hình ảnh Kinh Thánh truyền
thống để chỉ về Ngày Phán xét! Cuộc phán xét
chỉ dành cho một mình Thiên Chúa! Và tất
cả bối cảnh của truyện kể buộc chúng
ta phải nhận diện. “Người” ngự
đến là chính Đức Giêsu! Tuyên ngôn
thuộc lãnh vực thần học. Sân
rê lúa là nơi phân biệt hẳn ‘lúa mì’ và ‘trấu'.
Một thứ thì đem vào lẫm, còn thứ kia chỉ đáng bỏ vào lửa. Xấu và Tốt không thể đánh đồng
với nhau. Ai có dị ứng khi “xưng thú tội
lỗi mình”, nếu người đó nhận thức ra,
hắn sẽ đắn đo khi phải nhận các
trọng lượng nhẹ nhõm của cái vỏ trấu
phù du, thay vì làm “lúa mì”.
|