CHUYỆN DAKÊU (CN XXXI TN/C – Lc 19:1-10)
Có người tên gọi Dakêu Đứng đầu thu thuế, sang giàu hiếm ai Nhưng ông dáng thấp hơn người Nên tìm đủ cách thấy Ngài Giêsu
Ông leo lên một cây kia Vì Giêsu sắp đi qua nơi này Thấy ông thì Chúa nói ngay: “Dakêu ơi! Hãy xuống đây
Vì đây ắt hẳn phút giây tuyệt vời Hôm nay Tôi ghé nhà chơi” Dakêu hạnh phúc lòng đầy đê mê Ông liền tụt xuống đón về
Còn gì hạnh phúc hơn là Chúa thăm! Mọi người bàn tán xì xầm: “Nhà người tội lỗi mà thăm nỗi gì?” Dakêu đứng đó thân thưa:
“Nửa phần tài sản xin chia người nghèo Nếu tôi chiếm đoạt vật nào Xin đền gấp bốn bù vào thiệt, hơn” Giêsu liền nói về ông:
“Nay ơn cứu độ đến trong nhà này Người này cũng tử tôn đây Thân nhân Tổ phụ, chẳng sai chút nào Con Người đến để thương yêu Kiếm tìm và cứu những điều mất, hư”
Đời con chẳng có đáng chi Ngập đầu tội lỗi, kiêu sa đầy mình Vô danh, tiểu tốt, đáng khinh Vậy mà vẫn “chảnh”, tôn vinh mình hoài
Dẫu không cướp của, giết người Nhưng con sát hại bằng lời nói đau Bao lần con chẳng thương yêu Là con chiếm đoạt của bao nhiêu người
Con xin sám hối tội đời Đền bù bằng cả nỗi chơi vơi buồn Khiêm nhu, nhịn nhục, yêu thương Dù người khinh ghét thì con đáng mà!
Cúi xin Thiên Chúa hải hà Từ tâm đại lượng thứ tha, lạy Ngài!
TRẦM THIÊN THU
|