Vị đạo sĩ hỏi người học trò: "Khúc mía có ra hình phạt cho con không? Anh im lặng hỏi lòng mình....
Có ai đem đĩa cơm thịt nướng rất thơm cho xác chết trong nhà quàn không? Nhét vào miệng đến đâu xác vẫn cứ nằm đó, mắt nhắm và môi cứ lạnh. Càng nhét vào miệng ta càng thấy rợn người. Ta hiểu xác chết không có khả năng để ăn chứ không phải đĩa cơm từ chối. Tội làm linh hồn tôi chết, nó không còn khả năng thích hợp đón nhận sự thánh thiện. Bản chất của bình an không đi với gian dối. Niềm vui không đi với lỗi phạm. "Anh em không thể vừa uống chén của Chúa và chén của ma quỷ được," (1 Cr 10:21)
Giáo-lý trả lời, có tội trọng thì không được rước lễ.
Dễ hiểu. Vấn đề là:
Thánh Phaolô viết cho giáo đoàn Côrintô: "Khi tôi còn là trẻ con, tôi nói năng như trẻ con, suy nghĩ như trẻ con. Nhưng khi tôi đã thành người lớn, thì tôi loại bỏ tất cả những gì là trẻ con." (1 Cr 13:11). Giả sử bạn nghe tiếng nhỏ to: "Bận rộn thế này mà ngày mai lại phải vác mặt đến nhà ông ấy." Họ không muốn nhưng vì lý do xã giao phải đến. Rồi ngày mai người đó phải đến nhà bạn. Rồi lại cũng xã giao, cười cười, nói nói, nhưng lòng dạ chán lắm. Bạn có vui trong cuộc gặp gỡ không?
Đừng hỏi có ăn được khúc mía không. Mía bao giờ cũng ngọt, cũng thơm ngon. Tùy khả năng của mình.
Trích sách "Đường Đi Một Mình" của Lm. Nguyễn Tầm Thường.
~^~
Lạy Chúa,
Có tình yêu thì Thánh Thể mới là hoa trái.
Và hoa trái của Thánh Thể là Tình Yêu.
Xin cho con tham dự thánh lễ với một tâm hồn "vui vẻ",
như các tín hữu đầu tiên siêng năng tham dự lễ bẻ bánh với lòng đơn sơ vui vẻ.
"Họ ca ngợi Chúa, và được toàn dân thương mến.
Và Chúa cho cộng đoàn mỗi ngày có thêm những người được cứu độ." (CV 2:42)