Không bệnh viện nào ở Roma chấp nhận tôi chỉ vì tôi có bệnh sốt. Tôi phải vượt qua hai trăm dặm trước khi có được một bệnh viện nhận tôi. Tôi ở đó hai mươi ngày, và tôi đã trải qua mọi kiểu khám bệnh và xét nghiệm đã được biết đến. Tôi được cho về với một phiếu sức khoẻ mà các lực sỹ cũng phải thèm. Tôi được ghi nhận là khoẻ như voi, nhưng lại thêm một ghi chú rằng không ai có thể cắt nghĩa cơn sốt của tôi và tình trạng khuôn mặt của tôi, nó xưng phồng lên và trông giống như một xác chết.
Tôi trông trắng bệch như tờ giấy. Ngay sau khi tôi xuất viện vì các triệu chứng của tôi có thuyên giảm đôi chút, tôi liền bị những cơn khủng hoảng trầm trọng dày vò. Tôi nôn mửa nhiều lần. Tôi đã chịu mọi thứ mà một con người có thể chịu, và tôi thấy mình đang ở một nơi rất lạ của thành phố. Tôi không biết mình đến đó như thế nào. Chân tôi cứ tự ý di chuyển theo ý nó; tay chân và toàn thân tôi hoàn toàn ở ngoài vòng kiểm soát của ý chí. Đó là một cảm giác kinh khủng, tôi muốn điều khiển thể xác tôi, nhưng nó không vâng lời tôi; tôi không muốn bất cứ ai trải nghiệm điều này. Như thể tất cả điều này chưa đủ, bóng tối đã trở lại; bây giờ nó không chỉ nhận chìm linh hồn tôi nhưng cũng cả thế xác tôi nữa. Tôi thấy mọi sự dường như chìm trong đêm đen, mặc dù đang ở giữa ban ngày. Niềm đau của tôi dường như không thể tin được. Tôi bắt đầu hét lên, quằn quại trên mặt đất như thể bị lửa đốt, và tôi đã cầu xin với Mẹ Maria, vừa khóc: "Mẹ ơi! Mẹ ơi? Hãy thương con, vì con đang hấp hối!" Nỗi đau đớn của tôi vẫn không giảm, và sự chịu đựng của tôi đã lên đến cực điểm đến nỗi tôi mất cảm thức về phương hướng. Tựa vào những bức tường bên đường, tôi lần mò đến trạm điện thoại. Cuối cùng tôi cũng đã quay được số, suốt thời gian đó tôi vẫn phải dựa vào những tấm kiếng và tường của trạm điện thoại. Chỉ có một người tôi quen biết ở trong thị trấn đã đến đón tôi và đưa tôi trở về Roma. Trước khi người quen của tôi đến, tôi tỉnh táo lên được một chút, và tôi hiểu rằng tôi đã nhìn thấy hoả ngục. Tôi đã không chạm đến hoặc đi vào đó thực sự, nhưng tôi chỉ nhìn thấy nó từ xa. Kinh nghiệm này đã thay đổi cuộc sống của tôi hơn cả lần đi hành hương ở Mẽ Du.
Tôi vẫn cố gắng cắt nghĩa tình trạng của tôi như một vấn đề tâm lý; tôi đã không nghĩ đến những nguyên nhân siêu cảm. Tôi cố gắng cắt nghĩa nó như là kết quả của sự áp chế từ phía ba tôi, của những chấn thương tuổi trẻ, những cú sốc về tình cảm, những thích ứng sai lạc, và những lý do khác. Thông qua những yếu tố này, tôi lý giải tình trạng hiện tại của tôi. Tôi đã tự học khoa tâm lý năm năm, và tôi nghĩ rằng tôi đã đạt được một một chẩn đoán đúng về cơn đau của tôi. Một tu sĩ đã khuyên tôi nhờ một thừa tác viên đặc sủng, người thông hiểu và hành động dưới sự hướng dẫn chặt chẽ của đức giám mục. Vì người ta cho tôi lời khuyên này nhân ngày lễ kính Đức Mẹ chỉ bảo đàng lành, nên tôi đã thi hành. Thừa tác viên này bảo tôi: "Có một kẻ nào đó đã bỏ bùa tử cho anh. Cách đây tám tháng anh đã ăn phải một trái cây có yểm bùa." Tôi bật cười và hoàn toàn không tin vào ngài. Sau đó, tôi bắt đầu suy nghĩ về những lời của ngài, tôi đã bắt đầu nuôi hy vọng. Đó là một cảm giác mà tôi đã có, nhưng đã quên, và tôi bắt đầu nghĩ ngược trở lại tám tháng trước. Tôi tự nhủ: "Thôi đúng rồi! Tôi thực sự đã ăn trái cây đó." Tôi nhớ lại rằng tôi đã không muốn ăn nó vì lúc ấy tôi bỗng cảm thấy kinh tởm kẻ đã đưa nó cho tôi. Khi mọi sự đâu vào đó rồi, tôi làm theo lời khuyên mà tôi đã nhận được, đó là xin "được trừ quỷ".
Tôi bắt đầu tìm kiếm một nhà trừ quỷ. Thấy tôi tìm kiếm, các linh mục và giám mục cười tôi và làm tôi phải nhục nhã. Ở đây tôi khám phá ra một khía cạnh của Giáo Hội đã bị làm méo mó bởi các vị chủ chăn. Cuối cùng tôi đã gặp được cha Amorth. Tôi còn nhớ cái ngày rất tốt lành đó. Tôi vẫn chưa biết "làm phép đặc biệt" là gì. Tôi đã tưởng đó là dấu Thánh giá mà linh mục làm sau Thánh Lễ. Tôi ngồi xuống, và cha Armoth đặt dây stola chung quanh vai tôi và một tay trên đầu tôi. Ngài bắt đầu đọc kinh bằng tiếng Latin, nhưng tôi không hiểu những lời ngài đọc. Sau một lúc tôi cảm thấy một làn sương lạnh, hầu như lạnh buốt, đổ xuống trên đầu tôi và trên toàn thân. Lần đầu tiên trong gần một năm trời cơn sốt rời khỏi tôi. Tôi không nói gì. Cha tiếp tục và từng chút từng chút, hy vọng bắt đầu sống dậy trong tôi. Ánh sáng ban ngày bắt đầu trở lại, tiếng chim hót không còn giống như tiếng quạ kêu nữa, và những tiếng động chung quanh tôi không còn ám ảnh nữa; chúng chỉ đơn giản là những tiếng động. Cho đến lúc ấy tôi đã sống với những cái nút đậy tai, bởi vì một âm thanh nhỏ nhất cũng làm cho tôi giật mình.
Cha Amorth hẹn tôi trở lại, và vừa khi tôi ra về, tôi cảm thấy tràn ngập một ước muốn: muốn cười, muốn hát, muốn vui tươi. Tôi tự nhủ: "Thế là xong, thật là tuyệt vời!" Đó là sự thật, tôi cảm thấy tất cả những điều tôi đã diễn tả, tất cả những nỗi đau của tôi, đã bị một "kẻ nào đó" ghét tôi gây ra, và tôi đã không bị điên. "Đó là sự thật", tôi lặp đi lặp lại một mình trong xe: "Đó là tất cả sự thật". Ngày hôm nay, sau ba năm, với nhiều lần trừ quỷ, tôi bình thường trở lại. Tôi đã khám phá ra rằng hạnh phúc đến từ Thiên Chúa chứ không từ những chiến thắng và nỗ lực của chúng ta.
Sau một cuộc trừ quỷ đơn giản, sự dữ, cái gọi là bất hạnh, nỗi u buồn, sự thống khổ, những chứng đau chân, sự căng thẳng thần kinh, chứng mất ngủ, nỗi sợ bị tâm thần phân liệt hoặc động kinh (tôi đã bị ngã xuống vài lần), và nhiều dấu hiệu của các bệnh tật đã biến mất. Ba năm đã trôi qua, tôi đã có bằng chứng để chứng minh - dĩ nhiên chỉ mình tôi - rằng ma quỷ có thật, và rằng chúng hoạt động nhiều hơn chúng ta tưởng. Chúng làm mọi thứ để không bị phát hiện. Thậm chí chúng làm cho chúng ta tin rằng chúng ta mắc bệnh này bệnh khác, trong khi đó chính chúng là tác giả của mọi sự dữ. Tuy nhiên, chúng run sợ trước một linh mục cầm chổi rảy nước thánh trong tay.
Tôi đã quyết định viết lại kinh nghiệm của tôi để cảnh giác các độc giả. Trong khi tôi không may đã trải nghiệm tính chất độc ác của sự dữ đến tột đỉnh, thì không ai trong chúng ta có thể không để ý đến khía cạnh này của đời sống chúng ta. Hồi tưởng lại, tôi vui mừng vì Thiên Chúa đã cho phép tôi trải qua một cuộc thử thách khắc nghiệt như thế, vì bây giờ tôi đang bắt đầu gặt hái những hoa trái của muôn thương đau. Linh hồn tôi đã được thanh tẩy, và tôi nhìn thấy cái mà tôi không thể thấy trước kia. Trên hết, tôi ít hoài nghi hơn và ý thức hơn về thực tại chung quanh tôi. Tôi đã nghĩ rằng Thiên Chúa đã bỏ tôi; bây giờ tôi nhận ra rằng đó chính là lúc mà Ngài uốn nắn tôi để tôi sẵn sàng gặp Ngài. Tôi cũng muốn khuyến khích những ai có những chứng bệnh như thế thì cũng đừng ngã lòng. Tôi báo trước cho bạn đừng tin vào những điều mắt bạn trông thấy. Đừng tin rằng Thiên Chúa bỏ rơi bạn, cho dù tất cả dường như có vẻ rõ ràng như thế; nó không thật đâu. Khi xét kỹ mọi sự, bạn sẽ có bằng chứng rằng Thiên Chúa đã ở cùng bạn. Tất cả điều mà bạn phải làm là kiên trì, cả nếu khi nó kéo dài nhiều năm. Tôi cũng tin rằng quyền năng của việc trừ quỷ đến từ Thiên Chúa chứ không đến từ nhà trừ quỷ hay bệnh nhân. Kinh nghiệm của tôi cho hay rằng hiệu quả của việc trừ quỷ liên quan đến ý muốn hoán cải của bệnh
|