Không cần phải nói, trừ vài trường hợp ngoại lệ, những người đến gõ cửa của nhà trừ quỷ thì thường cũng đã cố gắng mọi cách có thể tìm đến với y khoa và mọi phương thuốc. Do đó, cũng dễ dàng cho nhà trừ quỷ khám phá ra những chẩn đoán y khoa, liệu pháp nào đã được thử và kết quả ra sao.
Khu vực khác nữa thường bị mắc những ảnh hưởng ma quỷ là cuống bao tử, ngay ở dưới xương ức ở chỗ đó, chúng tôi tìm thấy những sự đau buốt nhức nhối không cách chi chữa được. Nếu cơn đau di chuyển, bấy giờ tới toàn thể bao tử, rồi đến thận, sau đó là buồng trúng... bất chấp những hiểu biết và liệu pháp của y sỹ là dấu hiệu thông thường của ảnh hường ma quỷ.
Chúng tôi có thể nói rằng "một trong những nhân tố xác định sự quỷ ám là sự vô hiệu lực của y khoa", trong khi việc làm phép tỏ ra rất hữu hiệu. Tôi đã trừ quỷ cho Mark, một thanh niên là nạn nhân bị quỷ ám trầm trọng. Anh ta mắc bệnh đã lâu và đã phải đau đớn nhiều bởi những phương thức chữa bệnh tâm thần, đặc biệt là chạy điện, mà vẫn không thuyên giảm chút nào. Bác sĩ cho anh uống thuốc ngủ với một liều lượng lớn mà anh ta vẫn không thể ngủ được suốt ngày cũng như đêm. Anh ta đi lang thang trong bệnh viện dáng vẻ đờ đẫn, với cặp mắt mở thao láo. Cuối cùng anh ta đã đến với tôi và có kết quả tích cực ngay tức khắc.
Sức mạnh siêu phàm cũng có thể là dấu hiệu của quỷ ám. Một người điên trong bệnh viện tâm thần có thể được chế ngự bằng cách trói lại, nhưng một người bị quỷ ám thì không thể trói buộc được, anh ta có thể bẻ gẫy xiềng xích bằng sắt, như người đàn ông ở Gerasa đã làm trong Phúc Âm. Cha Candido đã kể cho tôi về một cô gái bề ngoài có vẻ yếu ớt mảnh khảnh, thế mà trong lúc trừ quỷ, phải có bốn người thanh niên khỏe mạnh mới chế ngự được cô ta. Cô ta bứt đứt mọi thứ dây trói, ngay cả một số loại dây da lớn người ta dùng để trói buộc cô. Một lần, người ta lấy một sợi dây thừng lớn trói chặt cô vào chiếc giường sắt, nhưng cô đã bẻ gẫy một số thanh sắt ở thành giường.
Nhiều lần bệnh nhân - và họ hàng của họ, nếu toàn gia đình bị hành hạ - nghe thấy những tiếng động lạ, tiếng những bước chân trong phòng, tiếng mở và đóng cửa, những đồ vật biến mất và lại xuất hiện trong những chỗ ít được để ý nhất, và những tiếng đập mạnh trên đồ đạc và các bức tường. Khi tôi tiến hành điều tra các nguyên nhân, tôi luôn luôn hỏi xem khi nào các sự cố bắt đầu, chúng có bị ràng buộc với một cái gì đó cụ thể không, bệnh nhân có tham dự vào các buổi gọi hồn không, có tiếp cận với các tay thầy mo không, và trong trường hợp có câu trả lời tích cực, thì các sự việc đã được tiến hành thế nào.
Theo đề nghị của một số bạn bè và người thân, người ta có thể mở tung hết gối và nệm của nạn nhân, và tìm thấy ở đó nhiều đồ vật rất hay: như là những sợi chỉ màu, những búi tóc, bím tóc, những đồng bạc bằng sắt hoặc gỗ, chuỗi hạt hoặc những giải ruy băng được cột với những nút rất chặt, những hình nộm, hình dáng con vật, những cục máu, hoặc những hòn sỏi; đó là một bằng chứng chắc chắn của yêu thuật.
Nếu sau khi xem xét tỉ mỉ các yếu tố này, tôi xác tín là có sự can thiệp của ma quỷ, tôi sẽ tiến hành việc trừ quỷ.
Bây giờ tôi xin đưa ra một số thí dụ. Tôi sẽ thay đổi tên và những gì có thể làm lộ danh tính các nhân vật. Martha và chồng nàng đến xin tôi làm phép. Họ đến từ khá xa và phải tốn kém nhiều cho cuộc hành trình. Đã nhiều năm Martha đã được các bác sĩ thần kinh điều trị mà không kết quả. Sau vài câu hỏi, tôi nhận ra rằng tôi có thể tiến hành việc trừ quỷ, dù đã có những người khác đã cố gắng vô ích để trừ quỷ cho nàng. Lúc bất đầu, nàng ngã xuống đất và tỏ ra yếu lả. Khi tôi tiến hành với những kinh khai mạc, nàng thỉnh thoảng kêu rêu: "Tôi muốn việc trừ quỷ thực sự chứ không muốn những thứ này!" khi tôi bắt đầu với phần đầu của việc trừ quỷ bắt đầu bằng những lời "Excizo te" (mi hãy ra khỏi), nàng mãn nguyện và bình tĩnh lại; rõ rằng nàng đã nhớ lại những lời này từ những kinh nghiệm trước. Rồi nàng bắt đầu kêu đau mắt. Đó là những hành động và những dấu hiệu không phải người bị quỷ ám. Khi nàng trở lại, nàng chẳng nhận thấy điều gì ích lợi từ việc trừ quỷ của tôi. Trước khi để cho nàng ra về, vì tôi vẫn có một số hoài nghi, tôi đã đưa nàng tới cha Candido. Sau khi đặt tay lên đầu nàng, ngài lập tức bảo tôi rằng ma quỷ không động gì đến nàng, đó chỉ là vấn đề bệnh tâm thần chứ không phải quỷ ám.
Pierluigi, mười bốn tuổi, rất to béo so với tuổi của cậu ta. Cậu không thể học hành; cậu làm cho thày giáo và các bạn học phát khùng lên. Cậu không thể ở lâu bên ai mà không gây hấn. Một trong những nét đặc trưng là: khi cậu ngồi xếp bằng trên mặt đất, thì không có sức mạnh nào nhấc cậu lên khỏi mặt đất được. Cứ như là cậu đã hóa ra chì vậy. Sau khi dùng một số liệu pháp y khoa không kết quả, người ta mang cậu ta đến cùng cha Candido. Sau khi đã xác định được đó là quỷ ám thực sự, ngài đã bắt đầu trừ quỷ cho cậu ta. Một nét đặc trưng khác của Pierluigi là: mặc dù cậu ta không gây với ai, thì những người chung quanh cũng trở nên căng thẳng và bắt đầu hò hét; họ không kiểm soát được mình. Một hôm cậu ngồi chân bắt chéo nhau trên đầu cầu thang tầng thứ ba trong chung cư. Những người thuê nhà khác đi lên đi xuống trên cầu thang và muốn nhắc cậu tránh ra nhưng cậu không chịu. Đến một lúc, tất cả những người thuê nhà của tòa nhà ấy tụ tập nhau trên lồng cầu thang, trên một đầu cầu thang khác và đã la hét chửi máng om sòm như những người bị quỷ ám chống lại cậu Pierluigi. Một số người gọi cảnh sát; cha mẹ cậu gọi cha Candido, ngài đã đến trước khi cảnh sát đến và đã tán gẫu với cậu ta để thuyết phục cậu vào phòng của cậu. Ba người cảnh sát trẻ trung khỏe mạnh đã đến, họ nói với cha: "Cha tránh ra đi, đây là công việc của chúng tôi". Rồi họ cố gắng kéo Pierluigi lên, nhưng họ không thể làm cho cậu nhúc nhích được lấy một phân. Hết sức ngạc nhiên, mồ hôi nhễ nhãi, họ không biết phải làm gì nữa. Cha Candido bảo họ: "Yêu cầu mọi người trở về phòng của mình," và trong phút chốc, bầu khí yên lặng trở lại. Rồi ngài bảo mấy anh cảnh sát: "Các anh lùi xuống một bậc thang và quan sát." Họ vâng lời ngài. Cuối cùng, ngài bảo Pierluigi: "Em ngoan lắm: em đã không nói một lời, nhưng đã không cho ai lại gần. Nào, hãy về nhà với cha." Ngài cầm tay cậu và cậu đã đứng dậy đi theo ngài, hoàn toàn sung sướng, đến nơi cha mẹ cậu đang đợi chờ. Sau nhiều lần trừ quỷ, Pierluigi đã tiến triển đáng kể nhưng không được giải thoát hoàn toàn. Một trong những trường hợp khó khăn nhất mà tôi còn nhớ liên quan đến một người đàn ông - một thời rất tai tiếng- ông ta đến với cha Candido trong nhiều năm để cha làm phép. Tôi cũng đi đến nhà ông ta, nơi ông đang bị ràng buộc, để làm phép cho ông. Tôi thực hiện việc trừ quỷ; ông ta không nói gì (ông bị một quỷ câm ám), và tôi không thể nhìn thấy một chút phản ứng nào. Sau khi
|