THỬ THÁCH DƯỜNG
NHƯ QUÁ SỨC (Lm. Xuân Hy Vọng)
Trong đời sống hằng
ngày, một cách nào đó thách đố luôn diễn ra. Đặc
biệt, tại những giai đoạn cột mốc,
bước ngoặt cuộc đời, luôn có mặt của
thách thức. Nó khiến chúng ta mạnh mẽ, quyết
đoán, trưởng thành hơn; và ngược lại, nó
cũng khiến chúng ta chùn bước, thất vọng với
bản thân, có khi tự trách mình!
Đời sống đức
tin cũng không nằm ngoài việc luôn có thử thách song
hành. Nhiều người lớn tự mình muốn học
đạo và theo đạo thường nghĩ: khi trở
thành người
Công giáo rồi, sẽ không có, hoặc ít đau khổ, gian
nan hơn! Tuy nhiên trên thực tế, đôi lúc, họ lại
gặp quá nhiều thử thách kể cả sầu khổ
sau khi được gia nhập đạo. Một câu nói
đâu đó khiến chúng ta cần suy nghĩ, và thật sự
đánh động ‘con không xin Chúa cất hết khổ
đau, thử thách, nhưng xin ban cho con sức mạnh
vượt thắng’. Nếu là những người không
có đức tin, họ sẽ không biết bám víu vào ai mỗi
khi gặp khốn khó, có lẽ họ chạy đến
ông thần này, bà bụt kia, vái lạy tứ phương
tám hướng. Nhưng chúng ta tin thờ Chúa, thì chúng ta
đã biết trông cậy vào ai và chạy đến với
ai lúc gặp nguy nan, thử thách.
Trong Tin Mừng, hầu hết
đức tin của những người không phải Do
thái được Đức Giê-su khen ngợi, và một
trưng dẫn điển hình được sử dụng
như một lời tuyên xưng đức tin trước
khi rước lễ, đó là lời tuyên tín của viên
đại đội trưởng Rô-ma: “Lạy Thầy,
con chẳng đáng rước Thầy vào nhà con, nhưng
xin Thầy phán một lời thì tôi tớ tôi được
lành mạnh” (x. Lc 7, 6-7). Đoạn Tin Mừng hôm nay vẫn
nói tới đức tin của một người ngoại
từ miền Ca-na-an (nghĩa là không phải người
Do thái), tuy nhiên, thử thách cho bà dường như quá lớn.
Lẽ nào Đức Giê-su thử thách quá sức chịu
đựng của bà, với câu chữ đanh thét “Thầy
chỉ được sai đến cùng chiên lạc nhà Israel” (Mt 15, 24), và có vẻ nặng
nề “không nên lấy bánh dành cho con cái
mà vứt cho lũ chó con” (Mt 15, 26). Ở đây, dân Do thái được
ưu tuyển và được gọi là “con cái”, còn bà miền
Ca-na-an, vốn là người không được ưu tiên
như người Do thái, lại được ví như
“lũ chó con” hoặc “cún con”. Nếu chúng ta thử đặt
mình vào vị thế của bà ấy, có lẽ chúng ta khó
lòng chấp nhận lời nói đầy ẩn ý thách thức
của Đức Ki-tô. Như vậy, chúng ta sẽ bỏ
cuộc, ra về với lời cầu xin chẳng
được thành sự! Tuy nhiên, như đã tường
thuật, bà ta không dễ dàng nản lòng nhục trí khi nghe lời
có vẻ khó nghe của Đức Giê-su, bà đủ bình
tĩnh, nhẫn nại và kiên định với lòng van xin
Người ngay từ đầu. Sự kiên nhẫn này
đã giúp bà đáp lời một cách khôn ngoan sáng suốt và
không kém phần đơn sơ, khiêm hạ, tin tưởng:
“Thưa Ngài, đúng thế, nhưng lũ chó con cũng
được ăn những mảnh vụn trên bàn chủ
rơi xuống” (Mt 15, 27). Nói một cách rõ ràng hơn, lời
bà ấy có thể được diễn giải chi tiết
như: với thân phận không được ưu tuyển
như con, mà cũng chẳng phải tôi tớ của ông chủ,
đơn thuần chỉ là chú chó con thôi, thì dĩ nhiên sẽ
không được ăn bánh nguyên phần dành cho con cái,
nhưng chó con cũng được lượm lặt,
ăn những mảnh vụn rơi từ bàn ông chủ một
cách vô tình hay chủ ý.
Lời thưa của bà
tuy ngắn ngủi, nhưng thiết nghĩ là một bài học
lớn lao cho chúng ta - những người có đức tin
và đang sống đức tin. Thật vậy, nếu
đức tin chỉ tựa bằng hạt cải với
kích cỡ nhỏ nhất trong các loại hạt, cũng trở
nên cây cao lớn xum xuê rậm rạp, muôn chim đến làm
tổ trú ngụ; nếu đức tin chỉ tựa bằng
một đấu bột cũng làm dậy cả khối
men. Vì lẽ, đức tin khiến chuyển núi dời
non; đức tin chữa lành, làm cho người chết sống
lại, trừ quỷ; đức tin sinh ra lòng kiên nhẫn,
kiên định, hy sinh; đức tin đón nhận thử
thách vui tươi, không hờn trách, đổ lỗi hay
buông trôi cho dòng đời xô đẩy; đức tin chịu
đựng, vượt thắng và cư xử khôn ngoan
ngay cả khi cơ hàn, khốn khó.
Chúng ta có lẽ đôi lần
thốt lên: thử thách dường như quá nặng, quá sức.
Thánh giá của bản thân quá cỡ, quá lớn, quá mức
chịu đựng…! Tuy nhiên, sự thật về những
thử thách trong đời sống đạo của chúng
ta không phải thế, mà được sáng tỏ hơn
qua lời quả quyết của Thánh Phao-lô tông đồ
trong thư gửi cho giáo đoàn Cô-rin-tô: “Không một thử
thách nào đã xảy ra cho anh em mà lại vượt quá sức
loài người”; Ngài nói tiếp “Thiên Chúa là Đấng
trung tín, Người sẽ không để anh em bị thử
thách quá sức; nhưng khi để anh em bị thử
thách, người sẽ cho kết thúc tốt đẹp,
để anh em có sức chịu đựng” (x. 1Cr 10,
13).
Nói như vậy, không có
nghĩa Thiên Chúa là tác nhân của rủi ro, gian nan, đau khổ
con người như chúng ta quen nói và tự hỏi: ‘Sao
Chúa trao thánh giá cho tôi, cho gia đình tôi, cho vợ chồng
tôi…nặng thế!’ Làm sao như vậy được? Vì
lẽ thường tình, chẳng ông bố bà mẹ nào lại
muốn con cái mình vất vả, gian nan, huống chi trao khổ
đau cho chúng! Còn đây, Thiên Chúa không những yêu
thương chúng ta mà còn thương yêu chúng ta hơn cả
tình yêu cha mẹ dành cho con cái và vượt trên hẳn hành
vi yêu thương chính bản thân của chúng ta nữa.
Theo thánh ý trọn hảo
(perfect will) của Thiên Chúa, mọi điều, mọi
sự, mọi việc mà Người ban cho chúng ta đều
tốt lành, nhưng Người vẫn cho phép (permissive
will) sự vật, sự thể xảy ra theo nguyên lý của
nó vì Người đã đặt để chúng từ thuở
ban đầu. Hơn nữa, Người hằng tôn trọng
những gì đã trao ban cho con người như: tự do,
ý chí, nhân vị, tình yêu, lòng khao khát liên lỉ…, và cho cả
tạo vật như: định luật xoay vần, nguyên
lý chuyển động,…Người cho phép chúng diễn ra
vì lợi ích cho chúng ta “Thiên Chúa làm cho mọi sự đều
sinh ích cho những ai yêu mến Người, tức là cho những
kẻ được Người kêu gọi theo như ý
Người định” (x. Rm 8, 28) và “vì Thiên Chúa ban
ơn và kêu gọi ai, thì Người không hề hối tiếc” (Rm
11, 29).
Như vậy, thử
thách cần thiết cho đời sống đức tin
chúng ta không? Mục đích của các thử thách trong đời
sống đạo là gì? Lời giải đáp rõ ràng và
đầy thuyết phục được tìm thấy
trong thư thứ nhất của Thánh Phê-rô tông đồ:
“Những thử thách đó nhằm tinh luyện đức
tin của anh em là thứ quý hơn vàng gấp bội - vàng
là của phù vân hay hư mất chóng quá mà còn phải chịu
thử lửa…” (x. 1Pr 7). Vàng thật hay giả còn cần
đến lửa, huống chi đức tin chúng ta quý giá
hơn mọi châu báu, kim cương, vàng bạc phù hoa, chắc
hẳn cần đến lửa thử thách tinh luyện.
Sau cùng, không gì xác đáng
hơn lời Thánh Gia-cô-bê nhắn nhủ chúng ta: “Đức
tin có vượt thử thách mới sinh ra lòng kiên nhẫn.
Chớ gì anh em chứng tỏ lòng kiên nhẫn đó ra bằng
những việc hoàn hảo (thực thi bác ái, tha thứ,
trông cậy, hy sinh…), để anh em nên hoàn hảo, không
có chi đáng trách, không thiếu sót điều gì” (x. Gc 1,
3) và “phúc thay người biết kiên trì chịu đựng
cơn thử thách (đặc biệt trong đời sống
đức tin, đời sống đạo), vì một
khi đã được tôi luyện, họ sẽ lãnh phần
thưởng là sự sống Chúa đã hứa ban cho những
ai yêu mến Người” (x. Gc 1, 12).
Chúa mời con nên Ki-tô hữu
Chẳng muốn con sống
khác Ki-tô.
Muôn vàn ân sủng Ngài không
tiếc
Nhưng cần thử luyện
với lửa thiêng
Cho con một lòng luôn kiên
định
Vượt qua thử
thách với đức tin. Amen!
|