NGƯỜI MÔN ĐỆ
ĐÍCH THẬT
Thoạt tiên đọc Lời
Chúa hôm nay, có lẽ ai trong chúng ta đều cảm thấy
dường như mâu thuẫn và đối nghịch với
văn hoá hướng về gia đình của người
Á đông! Tuy nhiên, đọc kỹ rồi suy ngẫm thì
chúng ta sẽ hiểu rõ hơn thông điệp Chúa muốn nói
với mỗi người là gì.
“Ai yêu cha hay yêu mẹ
hơn Thầy, thì không xứng với Thầy” (Mt 10,
37). Phải chăng, Chúa muốn chúng ta bỏ bê, không yêu
thương các bậc sinh thành? Nếu đúng như trên
thì điều răn thứ tư trong Thập điều
(Mười điều răn): ‘Hãy thảo kính cha mẹ’
là sai ư? Câu trả lời chắc chắn là không. Chúa dạy
chúng ta qua sách Huấn Ca: “Ai yêu mến cha mình, thì đền
bù tội lỗi; ai thảo kính mẹ mình, thì như
người thu được một kho tàng” (Hc 3, 3-4), và qua lời
Thánh Phao-lô Tông đồ: “Hãy vâng lời cha mẹ theo tinh
thần của Chúa, vì đó là điều
phải đạo. Hãy tôn kính cha mẹ.
Đó là điều răn thứ nhất có kèm theo lời hứa: Để
ngươi được hạnh phúc và hưởng thọ
trên mặt đất này” (Ep 6, 1-3). Vả lại, Đức Giê-su
là người Do Thái, nên hiểu rõ văn hoá Á Đông xoay
quanh gia đình, tôn kính và yêu thương cha mẹ.
Tuy nhiên, việc yêu mến
cha mẹ không quyết định sứ mạng của
người môn đệ Đức Giê-su. Thật vậy,
người môn đệ đích thật phải đặt
Chúa hàng đầu, chứ chẳng phải thứ hạng;
và hơn hết “vác thập giá mình theo Thầy,…đón tiếp
mọi người,…cho một trong những kẻ bé nhỏ
uống, dù chỉ là một chén nước lã,…thì người
đó sẽ không mất phần thưởng” (x. Mt 10,
38. 40. 42). Điều này đã được minh chứng
hùng hồn qua đời sống đức tin,
gương làm chứng cho Chúa của các Thánh Tử đạo
Việt Nam. Các ngài đã thí mạng sống vì Chúa bằng cả
cuộc sống Tin Mừng yêu thương, thân ái với hết
mọi người, kể cả những kẻ bắt bớ,
bách hại mình. Đơn cử gương Thánh Linh mục
Tô-ma Đinh Viết Dụ (1783 - 1839), ngài nói: ‘Tôi kính mến
Thiên Chúa như thượng phụ, kính Vua như trung phụ,
và song thân như hạ phụ. Không thể nghe cha ruột
mà hại Vua, tôi cũng không phải vì Vua mà phạm đến
thượng phụ là Thiên Chúa”. Còn Thánh Linh mục An-rê
Dũng Lạc (1795 - 1839) đã chia sẻ không chỉ là một
bát nước mát/nước lã, mà dành phần quà tiếp tế
cho mấy anh lính canh. Thánh y sĩ Si-mon Phan Khắc Hoà (1787 -
1840) không ngần ngại quảng đại giúp đỡ
người nghèo khó, hỗ trợ miễn phí cho các bệnh
nhân túng thiếu. Thánh Ma-ti-nô Trần Ngọc Thọ (1787 -
1840) khẳng khái quả quyết: ‘Sống công bằng
chưa đủ, phải có bác ái nữa’. Ngài ra công trồng
dâu kiếm tiền giúp đỡ người nghèo; còn Thánh
trùm An-tôn Nguyễn Tiến Đích (1769 - 1838) thường
xuyên thăm viếng trại cùi, và sẵn sàng nuôi người
mắc bệnh dịch trong nhà. Thánh Linh mục Em-ma-nu-el Nguyễn
Văn Triệu (1769 - 1838) đã nhường tiền bữa
ăn ân huệ trước giờ xử tử cho người
nghèo, ngài nói: ‘xin cầm tiền này về, gửi cho người
nghèo dùm tôi’.
Quả thật,
gương sống chứng tá, yêu thương Chúa trên hết
mọi sự và yêu mến gia đình, chia sẻ với mọi
người của các Thánh Tử đạo Việt Nam
cũng chính là lời xác quyết của Thánh Phao-lô Tông
đồ trong thư gửi cho giáo đoàn Rô-ma: “Nếu
chúng ta cùng chết với Đức Ki-tô, chúng ta sẽ cùng
sống với Người: đó là niềm tin của
chúng ta” (Rm 6, 8). Tuy nhiên, khi nhìn vào cuộc sống thực
tế, chúng ta thấy còn rất nhiều người lên tiếng
thán phục Chúa, nhưng lại không dám trở nên người
môn đệ đích thật của Ngài, chẳng dám bước
theo Ngài. Ở một phương diện nào đó, chúng ta
đôi lúc cũng giống như trẻ em ngồi xem xiếc
vậy. Chuyện kể rằng: Em há hốc miệng ngạc
nhiên sửng sốt và trầm trồ khâm phục người
biểu diễn đi thăng bằng trên sợi dây mỏng.
Khi người ấy nhìn xuống hỏi:
- Cháu tin rằng
tôi có thể vác em mà đi trên sơị dây này không?
Em nhanh miệng đáp:
- Chắc chắn
chú làm được ạ!
Thế nhưng khi người
biểu diễn mời em:
- Vậy cháu lên
đây và chú sẽ vác cháu đi trên sợi dây mong manh này.
Nghe thế, em liền sợ
hãi, từ chối vì theo em đây thật nguy hiểm!
Tóm lại, để trở
nên người môn đệ, người Ki-tô hữu
đích thật, thì trong danh sách ưu tiêng của chúng ta,
Chúa là số một; cụ thể điều này phải
được diễn tả qua đời sống đạo,
đời sống chứng tá, đời sống bác ái,
không chỉ qua lời nói, mà còn qua cách ăn nết ở,
qua cách sống theo Lời Chúa răn dạy.
Theo Chúa trọn đời,
không quay gót
Yêu Ngài hết lòng, bước
vững tin.
Nguyện xin tâm trí trung
trinh
Dang tay đón nhận
đệ huynh một nhà. Amen!
Lm. Xuân Hy Vọng
|