Sống
trên đời này, chúng ta gặp quá nhiều thử thách về
đức cậy:
có những cái quá buồn, làm tinh thần
chúng ta suy sụp, buông xuôi;
có những cái quá cực, làm chúng ta ngã quỵ,
không thể nào ngóc đầu lên nổi;
có những cái quá đau, làm chúng ta xửng
vửng, điêu đứng;
có những cái quá lo, làm chúng ta quên ăn mất
ngủ;
có những cái quá sợ, làm chúng ta bồn
chồn và mãi mãi thao thức.
***
Trong suốt cuộc đời dài của mình, Đức Mẹ
cũng gặp những điều quá buồn:
đó là khi Đức
Mẹ bị thánh Giuse hiểu lầm: “Sau đây là gốc tích Đức Giêsu
Kitô: bà Maria, mẹ Người, đã đính hôn với ông
Giuse. Nhưng trước khi hai ông bà về chung sống, bà
đã có thai do quyền năng Chúa Thánh Thần. Ông Giuse, chồng
bà, là người công chính và không muốn tố giác bà, nên mới
định tâm bỏ bà cách kín đáo.” (Mt 1,18-19)
đó là khi Đức
Mẹ thấy Con mình chết treo tất tưởi trên hai
miếng gỗ lạnh lùng: “Đứng
gần thập giá Đức Giêsu, có thân mẫu Người,...Ở
đó, có một bình đầy giấm. Người ta lấy
miếng bọt biển có thấm đầy giấm, buộc
vào một nhành hương thảo, rồi đưa lên miệng
Người. Nhắp xong, Đức Giêsu nói :
“Thế là đã hoàn tất !” Rồi Người
gục đầu xuống và trút linh hồn.” (Ga 19, 25-30)
Dầu vậy, Đức Mẹ vẫn luôn
trông cậy vào Chúa, không để cho lòng mình quá buồn mà mất
lòng trông cậy vào Chúa.
***
Trong suốt cuộc đời dài của mình, Đức Mẹ
cũng gặp những điều quá cực:
đó là khi vì quá cực nên bị hất
hủi tại Bêlem và phải sinh Con trong máng cỏ của
súc vật ăn, hôi hám, chật hẹp: “Bà sinh con trai đầu lòng, lấy tã bọc
con, rồi đặt nằm trong máng cỏ, vì hai ông bà
không tìm được chỗ trong nhà trọ. ” (Lc 2,7)
Dầu vậy, Đức Mẹ vẫn luôn
trông cậy vào Chúa, không để cho những sự quá cực
này làm cho mình mất lòng trông cậy vào Chúa.
***
Trong suốt cuộc đời dài của mình, Đức Mẹ
cũng gặp nhiều điều quá đau lòng
:
đó là khi được Chúa Thánh Thần
soi sáng cho biết thế nào mình cũng phải hết sức
đau khổ, nhất là đau khổ khi thấy Con yêu dấu
mình phải chịu thương khó và tử nạn: “Thiên Chúa đã đặt cháu bé này làm
duyên cớ cho nhiều người Israen vấp ngã hay
được chỗi dậy. Cháu còn là dấu hiệu bị
người đời chống báng - còn chính bà, thì một
lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn bà - ngõ hầu
những ý nghĩ từ thâm tâm nhiều người phải
lộ ra. ” (Lc 2,34-35 ); “Họ xin Philatô cho đánh giập ống chân các
người bị đóng đinh và lấy xác xuống... Khi đến gần Đức Giêsu và thấy
Người đã chết, họ không đánh giập chân
Người. Nhưng một người
lính lấy giáo đâm vào cạnh sườn Người.
Tức thì, máu cùng nước chảy ra. ” (Ga 19,31-34)
Dầu vậy, Đức Mẹ vẫn luôn
trông cậy vào Chúa, không để cho những sự quá
đau lòng này làm cho mình mất lòng trông cậy vào Chúa.
***
Trong suốt cuộc đời dài của mình, Đức Mẹ
cũng gặp những điều quá sợ:
đó là nữa đêm đầy bóng tối đen đặc,
phải bồng Con chạy trốn ra nước ngoài vì
quân lính sắp xông vào nhà để bắt giết Con mình: “Bấy giờ vua Hêrôđê thấy mình bị
các nhà chiêm tin đánh lừa, thì đùng đùng nổi giận,
nên sai người đi giết tất cả các con trẻ
ở Bêlem và toàn vùng lân cận, từ hai tuổi trở xuống,
tính theo ngày tháng ông đã hỏi cặn kẽ các nhà chiêm
tinh. ”
(Mt 2,16)
Dầu vậy, Đức Mẹ vẫn luôn
trông cậy vào Chúa, không để cho những sự quá sợ
này làm cho mình mất lòng trông cậy vào Chúa.
***
Trong suốt
cuộc đời dài của mình, Đức Mẹ cũng
gặp những điều quá lo:
đó là khi Đức
Mẹ lạc mất Con, không tìm ra được một dấu
vết nào trong ba ngày liền: “Sau
ba ngày, hai ông bà mới tìm thấy Con trong Đền Thờ.”
(Lc 2,46)
Dầu vậy, Đức Mẹ vẫn luôn
trông cậy vào Chúa, không để cho những sự quá lo
này làm cho mình mất lòng trông cậy vào Chúa.
********
Trên
đời này, ai muốn sống, phải nuôi lòng trông cậy:
đau mấy, cũng trông lành; mệt mấy, cũng trông
khỏe; yếu mấy, cũng trông mạnh; ốm mấy,
cũng trông béo; nghèo mấy, cũng trông giàu; cực mấy,
cũng trông sướng; tội lỗi mấy cũng trông
lành sạch, bối rối mấy cũng trông được
bình an, ...
Vì thế, đối với những ai không có lòng
trông cậy, mọi sự trên đời này đều trở
nên buồn phiền, bạc nhược, kiệt quệ,
héo úa. Họ
không thể nào vui được. Họ không thể
nào cười sung sướng được. Họ không thể nào ca hát được. Họ không thể nào nói những lời êm ái, những
lời cao thượng được. Họ không còn
sức để sống hạnh phúc theo
thánh ý Chúa. Và nếu họ sống mà tiếp
tục không nuôi lòng trông cậy vào Chúa, thì cuộc sống của
họ mòn mỏi, tê liệt. Trong trường
hợp này, họ chẳng qua chỉ là những thây ma
đang cử động, những xác chết đang ngo
ngoe.
************
Muốn sống, chúng ta phải nuôi lòng trông cậy.
Nhưng chúng ta phải đặt lòng trông cậy
vào Chúa như Đức Mẹ Maria, chứ đừng dại
dột đặt lòng trông cậy vào người đời,
vào thế gian.
Thế gian hứa nhiều mà không ban được, hoặc
chỉ ban những cái làm chúng ta thất vọng. Vì thế,
thánh Augustinô khiển trách thế gian: “Ớ thế gian phỉnh gạt, tại sao
ngươi hứa ban nhiều điều cho chúng ta mà
ngươi không thể ban được”.
Thế gian chỉ có thể ban cho chúng ta
được nhiều tiền bạc, nhưng tiền bạc
không đem chúng ta vào được nước thiên
đàng.
Thế gian chỉ có thể ban cho chúng ta được
nhiều thú vui, nhưng những thú vui này, nếu nhuộm
mùi tội lỗi, thì chỉ gây cho chúng ta thêm nhiều
đau khổ, thêm nhiều buồn phiền thất vọng.
Thế
gian chỉ có thể ban cho chúng ta nhiều bạn bè,
nhưng bạn bè giả dối, lợi dụng thì nhiều,
mà bạn bè trung thành, tri âm thì rất ít.
Thế
gian chỉ có thể ban cho chúng ta nhiều danh giá, chức
quyền, nhưng những thứ này chỉ là mây tan trong một
sớm một chiều.
Như vậy, thế gian không đáng cho chúng ta hoàn
toàn đặt lòng trông cậy vào đó.
Chúng ta hãy đặt lòng trông cậy vào Chúa
như Đức Mẹ Maria.
*********
Chúa Giêsu, khi còn sống, đã từng say sưa dạy chúng
ta về đức trông cậy.
Chúa Giêsu luôn nhắc đi nhắc lại Thiên Chúa là Cha chúng
ta và thúc giục chúng ta luôn kêu danh hiệu đó với lòng
trông cậy: “Các con hãy cầu
nguyện như thế này: “Lạy Cha chúng con ở trên trời.”
(Mt 6,9).
Chúa Giêsu dạy chúng ta biết Thiên Chúa là Cha của chúng ta,
Cha hết sức tốt lành: “Nếu
các con là những kẻ xấu, mà còn biết cho con cái mình
những của tốt lành, phương chi Cha các con, Đấng
ngự trên trời, Người sẽ ban những của
tốt lành cho những kẻ xin Người” (Mt 7,11).
Chúa Giêsu dạy chúng ta luôn luôn trông cậy vào sự quan phòng
của Thiên Chúa là Cha đầy yêu thương (x. Mt 8,25-34).
*********
Về phần mình, Chúa Giêsu cho chúng ta biết Ngài là Con Thiên
Chúa toàn năng và thúc giục chúng ta luôn trông cậy vào Ngài.
Khi thấy các tông đồ sợ hải, Chúa Giêsu trấn
an ngay: “Cứ yên tâm, Thầy
đây, đừng sợ! ” (Mt
14,27)
Khi thấy các tông đồ bối rối lo âu, Chúa Giêsu an ủi ngay: “Lòng
các con đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy!
” (Ga 14,1)
Khi thấy
các tông đồ lung lay, chủ bại, Chúa Giêsu tuyên bố
sự thắng trận của ngà : “Các con hãy can đảm lên! Thầy đã thắng thế gian!” (Ga 16,33)
Khi thấy
các tông đồ buồn phiền, Chúa Giêsu dạy họ
đừng mất lòng trông cậy vào Ngài: “Thầy ở cùng các con mọi ngày cho
đến tận thế.” (Mt 28,20)
***
Trên thập
giá, bị treo lơ lững giữ trời và đất,
trần trụi, không có gì hết, thế mà Chúa Giêsu lại
ban cho chúng ta kho tàng quý báu nhất trên trần gian này, là ban
lòng trông cậy, lòng hy vọng cho chúng ta, để trên
đời này, không gì khủng khiếp và đáng sợ,
như những đau khổ rùng rợn tấn công hồn
xác chúng ta, như những khó khăn vây bủa chúng ta tư
bề, và ngay cả cái chết tủi nhục, đau
thương, cũng không đè bẹp nổi chúng ta.
Và Chúa
Giêsu còn ban cho chúng ta Người Mẹ Hy Vọng, Nữ
Vương Hy Vọng, đó là Đức Trinh Nữ Maria,
Mẹ Đức Chúa Trời, Mẹ Đấng Cứu Thế,
và cũng là Mẹ của chúng ta!
***
Noi gương Đức Mẹ Maria, chúng ta
hãy luôn luôn trông cậy chạy đến với Chúa.
Noi
gương Đức Mẹ Maria, càng đau khổ, càng
khó khăn, càng bất lực, chúng ta càng trông cậy vào
Chúa, càng xiết mạnh cánh tay Chúa, càng
nhắm mắt để cho Chúa dẫn dắt.
Noi
gương Đức Mẹ Maria, chúng ta luôn tìm cách bay bổng
lên đến Chúa là nguồn hy vọng bất diệt của
chúng ta. Khi bão táp nổi lên, khi mưa gió đầm
đề, chim phượng hoàng vẫn không nao núng. Nó
cất cánh bay lên thật cao, cao hơn bão táp, cao hơn mây
gió, để tìm cách hướng đến gần mặt
trời ấm áp, dể chịu.
Như
thánh Gioan Thánh Giá nhận xét: “Chúng
ta được Chúa ban ơn nhiều hay ít, tùy theo lòng chúng ta trông cậy vào Chúa ít hay nhiều.”
Lạy
Mẹ Maria, xin cho chúng con luôn trông cậy vào Chúa như Mẹ.
Linh
mục Emmanuen Nguyễn Vinh Gioang