BÌNH AN CỦA CHÚA KI-TÔ PHỤC SINH
Trong xã hội đầy chuyển biến,
thế giới với biết bao nhiêu nhiễu
nhương, mâu thuẫn giữa các quốc gia, giữa các châu lục,
nhất là thời điểm dịch bệnh tai ương, chiến tranh xung
đột, hơn ai hết, con người chúng ta cần đến sự bình an tâm hồn
thật sự, cần đến tình yêu mến, lòng tương thân tương trợ, và
tinh thần hiệp đoàn vượt qua cuộc khủng
hoảng chung này.
Đối với mỗi người,
được bình an trong đời có thể khác nhau ở cách diễn tả, khác nhau cách
biểu lộ, cũng như những biểu hiện của nó. Tuy nhiên, với người Công giáo chúng ta, sự
bình an thật sự nơi tâm hồn không gì khác chính là
được kết hợp mật
thiết với Chúa Ki-tô Phục Sinh, và
được cảm nghiệm niềm vui Phục Sinh mà
chính Ngài đã mang lại cho chúng ta trong đời sống
thường nhật, qua việc tham dự bàn tiệc Thánh, qua việc đọc-suy gẫm
Lời Chúa, qua việc cầu nguyện không ngừng
mỗi ngày, qua việc bác ái, tha thứ, chia sẻ với tất
cả mọi người, nhất là những ai túng thiếu
kể cả về vật chất cũng như tinh thần.
Khi ngẫm suy các trình thuật Kinh Thánh về
Chúa Phục Sinh, chúng ta biết rằng: sau khi từ cõi chết sống lại, Chúa Ki-tô thấu tỏ nỗi bất an
trong tâm hồn, tâm trí của các môn đệ. Ngài biết
rõ sự sợ hãi, e dè, nhút nhát sâu kín nơi họ.
Ngài hiểu thấu các ông đang trong tình cảnh tinh thần
sa sút, thái độ bỏ cuộc, tâm lý
‘nhắm mắt đưa chân’ thà về quê làm lụng vất vả còn hơn ở
lại Giê-ru-sa-lem với tâm thế bị dằn
xé, hồi tưởng thời khắc Thầy
mình chịu khổ hình nhục nhã, rồi bị đóng
đinh trên thập giá như một tên tử tù! Chính vì vậy, mỗi lần hiện
ra với
các ông, điều Ngài làm
trước hết, chẳng phải nhắc lại chuyện
cũ, hoặc than phiền trách móc vì sự bỏ mặc, chạy trốn
của các ông, mà là trao ban bình an từ chính Ngài, Đấng
đã chiến thắng sự chết, chiến
thắng bức tường ngăn cách cuối cùng trên dương gian mà mỗi con người
sớm muộn gì cũng phải đối mặt, “bình an cho các con, Thầy đây, đừng
sợ!” (Lc 24, 36). Nói cách khác, Chúa Giê-su rất
ư tâm lý, Ngài chỉ muốn lấp đầy con tim, tâm trí các môn đệ
với sự yên hàn, an bình thật sự mà thôi.
Thế nhưng, với bản tính yếu
đuối con người, các môn đệ
chưa ra khỏi tình trạng bối rối, hoang mang, thậm
chí mơ tưởng, nghi ngờ, không dám tin vào đôi mắt
bản thân đang được nhìn thấy Thầy mình
đã sống lại, hiện diện trước mặt.
Sự bất an nơi tâm hồn kéo theo vô vàn hệ luỵ
trong đời. Tương tự như các Tông đồ, mỗi lúc
bất an, bất ổn, chúng ta thường rơi vào tình
cảnh rối bời, lo âu, mất niềm tin, trở nên
ngờ vực, đa nghi…, và nếu cứ để hoài
như vậy, thì chúng ta sẽ chẳng thể nào cầu
nguyện được, chẳng thể nào làm việc,
hay sinh hoạt ở bất cứ bậc sống nào, kể
cả đời sống tu trì, đời sống gia
đình, cũng như đời sống thường ngày.
Hiểu rõ điều này, nên sau khi chúc bình an cho các môn đệ,
Chúa Ki-tô Phục Sinh cho họ tương tác thân tình như
Ngài đã từng hiện diện trực tiếp, cùng
đi, cùng sống với các ông trong ba năm ròng rã đó
đây rao truyền Nước Trời, “hãy xem tay chân Thầy: chính Thầy đây!
Hãy sờ mà xem: ma đâu có xương thịt như các con
thấy Thầy có đây” (Lc 24, 38); ngoài ra, “Người ăn trước mặt các
ông, và đưa phần còn lại cho họ” (Lc 24, 43). Người
mà các ông kề cận, thân tình trước kia, giờ
đây vẫn với thân hình ấy, với đôi mắt
nhân ái ấy, với đôi tay, đôi chân bị đóng
đinh ấy, người mà đã cùng ngồi chung, ăn
uống với các ông…chứ đâu phải một người
nào khác xa lạ. Thật sự, khi tảng băng bất
an tan chảy, nhường cho sự tin tưởng, kết
thân tình, tương tác mến thương, thì đây chính
là kết quả của bình an đích thật chân chính, mà
Chúa Ki-tô Phục Sinh trao ban.
Kế đến,
niềm bình an Chúa Ki-tô Phục Sinh được toả
lan, sưởi ấm cái lạnh giá, khô cứng, đóng
băng trong tâm hồn các môn đệ, và hơn hết, mở
đôi mắt, mở đôi tai, mở lòng trí các ông ra, ngõ hầu
biết đón nhận, am hiểu Kinh Thánh: “đúng như lời Thầy đã nói với các con, khi
Thầy còn ở với các con, là cần phải ứng nghiệm
hết mọi lời đã ghi chép về Thầy trong luật
Mô-sê, trong sách tiên tri và thánh vịnh” (Lc 24, 44). Thế nên, dần
dần tâm hồn các ông được tràn đầy sự
bình an của Chúa Ki-tô, tâm trí các ông được khai sáng,
hiểu ra sứ mệnh của Thầy mình, đó là: phải
chịu tử nạn, nhưng ngày thứ ba sẽ từ
cõi chết sống lại (x. Lc 24, 47). Và khi đã được
thấm nhuần, các môn đệ can đảm ra đi làm
chứng cho Thầy Giê-su. Điển hình, Thánh Phê-rô trở
nên chứng tá cho Chúa Ki-tô Phục sinh: “Thiên Chúa đã hoàn tất việc Người
dùng miệng các tiên tri mà báo trước. Đức Ki-tô của
Ngài phải chịu khổ hình. Vậy anh em hãy ăn
năn hối cải, ngõ hầu tội lỗi anh em
được xoá bỏ" (Cv 3, 18-19). Nói cách khác, khi được
đón nhận sự bình an đích thật của Chúa Ki-tô
Phục Sinh, các môn đệ ‘chiến thắng chính bản
thân’, chiến
thắng mọi nỗi sợ hãi, vì tin chắc: Chúa Ki-tô Phục
Sinh đang hiện diện, đang cùng sống, đang cùng
đi với các ngài, nên chẳng cần lo chi! Theo Thánh
Gio-an, “…thì chúng ta có Đức Giê-su Ki-tô, Đấng công
chính, làm trạng sư nơi Đức Chúa Cha. Chính Người
là của lễ đền tội chúng ta; không nguyên đền
tội chúng ta mà thôi, nhưng còn đền tội cho cả
thế gian” (1Ga 2, 1-2)
Sau cùng, chúng ta
cũng được mời gọi đón nhận sự
bình an nơi Chúa Ki-tô Phục Sinh, và can đảm ra đi
chia san với hết muôn người trong mọi lĩnh vực,
mọi thời, mọi nơi như Lời Chúa nhắn nhủ
chúng ta: “Còn các con, các con sẽ làm chứng nhân về những
điều ấy” (Lc 24, 48).
Chúa Ki-tô Phục
Sinh
Trao an bình khắp
nơi
Nào cùng nhau nhớ Lời:
Loan truyền hằng
mãi liên. Alleluia. Amen!
Lm. Xuân Hy Vọng
|