HIỆN RA NGÀY 13 THÁNG
MƯỜI 1917
Chị
Lucia kể lại:
"Chúng
con rời nhà sớm vì nghĩ
thế nào cũng bị ngăn trở dọc đường. Dân chúng lũ lượt
khắp các ngả. Trời mưa như trút nước. Má con cùng đi với
chúng con, vì lo ngại những gì sắp xảy
ra, lo lắng như ngày tận
số đời
con.
Dọc đường, những cảnh trí của tháng
trước đây diễn lại cách cảm động và nhiều hơn. Dù đường lầy lội của mưa bão không
cản nổi người ta quì xuống, khiêm tốn khẩn cầu.
Sau khi tới
gốc sồi ở
Cova da Iria,
con thấy trong nội tâm thúc
đẩy, con xin mọi người gấp dù xuống
và lần hạt.
Rồi chúng con thấy chớp sáng và Đức
Mẹ hiện đến.
- Bà
muốn con làm gì?
- Ta muốn
một nhà nguyện được
xây cất ở đây để tôn kính Ta. Ta là Đức Mẹ Mân Côi. Hãy tiếp tục lần hạt hằng ngày. Chiến tranh sẽ chấm dứt và binh sĩ
sẽ trở lại gia đình.
- Con có
nhiều điều
để xin Mẹ: chữa một số bệnh nhân, hoán cải tội nhân và những chuyện khác...
- Được,
một số sẽ được, nhưng không phải tất cả đều được.
Họ cần cải thiện sời sống và xin ơn
tha thứ mọi tội lỗi.
Rất buồn rầu, Đức Mẹ dặn tiếp:
- Đừng
phạm đến Chúa nữa vì Chúa đã
bị xúc phạm nhiều rồi.
Rồi mở tay ra, Đức
Mẹ làm ánh sáng chiếu
lên mặt trời. Khi Đức Mẹ cất mình lên, ánh sáng
đó vẫn chiếu vào mặt trời.
Thưa Đức Cha, đây là lý
do con hô lên cho người ta nhìn vào
mặt trời. Con không có ý kéo chú
tâm của mọi người đến mặt trời vì con cũng không ý thức họ đang ở đó hay không. Con đã làm như
thế theo động lực bên trong.
Sau khi Đức
Mẹ đã biến đi chúng con thấy bên cạnh mặt trời, Thánh Giuse với
Chúa Hài Nhi và Đức
Mẹ mặc áo dài trắng
và áo choàng
xanh. Thánh Giuse và
Chúa Hài Nhi ban phép lành
cho thế giới, vì chúng con thấy tay hai Đấng
vẽ hình thánh giá. Một lát sau, cảnh
tượng đó biến mất và con lại thấy Chúa và Đức Mẹ, hình như Đức Mẹ đau thương. Chúa Giêsu ban phép lành cho
thế giới cũng như Thánh Giuse đã
làm. Cảnh tượng này cũng biến
mất và một lần nữa con lại thấy Đức Mẹ, giống như Đức Mẹ Carmêlô.
(hình
chụp ngày 13-10-1917 dân chúng nhìn
lên khi mặt
trời múa)
LỜI CUỐI
Thưa Đức Cha, đó là câu
chuyện Đức
Mẹ hiện ra tại Cova
da Iria năm
1917. Dù khi nào, với
lý do gì đi nữa con gắng nói rất ít về
đó khi có thể, với
ước vọng giữ những gì bí nhiệm
mà con khó có thể diễn
tả nổi - cho một mình
con. Nhưng
những chuyện đó thuộc về Chúa chứ
đâu thuộc về con và vì nay Chúa, nhờ
Đức Cha, đòi
con nói. Vậy con xin dâng lại hết những gì không thuộc
về con. Với tất cả sự hiểu biết, con không giữ lại chi hết. Con tưởng
là con chỉ bỏ qua những chi tiết nhỏ về những nguyện ước mà con đã xin. Những điều đó con cũng không ham thích gì và
chúng cũng không tạo một cảm tưởng gì mạnh mẽ nơi con, hơn thế có nhiều,
nhiều quá! Cũng có thể vì
con quá lo lắng nhớ muôn ngàn ơn con phải xin Đức Mẹ mà con lẫn lộn đến nỗi nhớ như chiến tranh chấm dứt đúng ngay ngày 13 đó.
Một số đông người đã bày tỏ
sự ngạc nhiên về trí nhớ Chúa
cho con. Thật vậy, nhờ lượng từ bi vô biên con đã được Chúa thương yêu trong mọi phương diện. Thật ra cũng không
có chi lạ lùng quá khi
đó là chuyện siêu nhiên, vì chúng
được in vào
lòng trí mà không sao
quên được. Ít là không quên
được ý nghĩa
tỏ tường trừ khi chính
Chúa muốn.
------------------------------------------------
Hôm nay Đức Mẹ muốn chúng ta,
- Siêng
năng đọc kinh Mân côi
hàng ngày.
- Ăn
năn cải thiện đời sống, xin ơn tha thứ
tội lỗi và đừng xúc phạm đến Chúa nữa.
|