MeMaria.org
Radio Giờ Của Mẹ - Giờ Bình An - Giờ Tin Yêu - Giờ Hy Vọng
(714) 265-1512. Email: Kim Hà
banner
Google Search
memaria www  

Local Search
PayPal - The safer, easier way to pay online!
top menu :: thiên chúa :: cảm nghiệm vinh danh chúa
Thay đổi kích cỡ chữ đọc:
  
Cn307: Lá Thư Từ Hỏa Ngục, Phần 2
Thứ Năm, Ngày 25 tháng 9-2008

CN307: Lá Thư Từ Hỏa Ngục, Phần 2

§ Kim Hà

Nguồn: http://letter.from.another.world.got.to

... tiếp

“Sự do dự và chao đảo nằm trong bản chất bất toàn của con người trên mặt đất, và sẽ chấm dứt khi con người chết. Con người ra đi với sự bất toàn của mình. Sau nhiều năm, những sự chao đảo này tàn lụi với thời gian. Ngay khi chết, con người có thể đến gần Chúa hơn hoặc quay lưng lại với Chúa. Nhưng chắc chắn trước khi tắt thở, con người tự buộc mình phải quyết định sống tốt hay sống như tình trạng cũ, tức là tình trạng bê bối trước khi chết.

Thói quen tốt hay xấu tạo nên bản chất con người khi họ đi vào vĩnh cửu. Điều này xẩy ra cho tôi: Tôi đã sống xa lỉa Chúa, khi Chúa cho tôi một cơ hội chót, thì tôi đã quyết định chống lại Ngài. Nguyên nhân sự hư hoại của tôi không phải là do tôi đã phạm tội nhiều lần, nhưng là vì tôi không muốn từ bỏ tật xấu.

Chị đã khuyên tôi nhiều lần là nên lắng nghe những bài giảng và đọc những sách đạo đức. Lúc ấy, tôi luôn trả lời chị rằng:

“Tôi không có thì giờ.”

Vì lý do đó mà sự bất ổn của tôi gia tăng. Hơn nữa, tôi đã ở trong tình trạng thờ ơ, nguội lạnh. Khi tôi rút lui ra khỏi nhóm Công Giáo thì cảm thấy mình thật khó lòng đi theo một con đường khác. Tôi cảm thấy không hạnh phúc nhưng hình như có một bức tường chận lại, không cho tôi hoán cải. Lúc đó, chị không hề hiểu được sự khó khăn mà tôi đang đối diện nên chị bảo tôi:

“Ana, hãy vui lên mà đi xưng tội, như vậy mọi sự sẽ tốt lành.”

Tôi cũng biết điều ấy có thể xẩy ra, nhưng thế gian, ma quỷ và xác thịt làm cho tôi rớt vào nanh vuốt của quỷ dữ. Tôi chưa bao giờ tin vào tầm ảnh hưởng của ma quỷ, nhưng bây giờ tôi biết rằng ma quỷ gây ảnh hưởng mạnh mẽ trên nhân loại, như hắn đã cám dỗ tôi. Có một điều có thể kéo tôi ra khỏi nanh vuốt của ma quỷ, đó chính là những lời cầu nguyện của những người khác và của tôi, cùng với các sự hy sinh và đau khổ. Cho dù có những việc đạo đức trên thì ảnh hưởng của ma quỷ vẫn xâm chiếm dần dần.

Một số người có linh hồn và thể xác của ma quỷ, nhưng có những thân xác đang đi đứng mà lại có linh hồn của ma quỷ. Ma quỷ không thể lôi kéo ý muốn của những kẻ đầu hàng trước ảnh hưởng của hắn, Nhưng để trừng phạt, Thiên Chúa cho phép những kẻ dữ này đánh phá họ. Tôi ghét ma quỷ, nhưng tôi thích chí khi thấy hắn cố gắng làm hại linh hồn của tất cả mọi người. Hắn và bè lũ của hắn, vốn là những kẻ đã sa ngã với hắn lúc ban đầu. Chúng nó rất đông đảo, có hàng triệu đứa. Chúng nó tiếp tục bay trên mặt đất, giống như đàn muỗi, mà bạn không hề biết được chúng. Còn chúng tôi, những kẻ bị kết án, không thể cám dỗ các bạn được. Sự thật là: nỗi đau đớn của chúng gia tăng mỗi khi chúng dắt một linh hồn con người vào hỏa ngục, nhưng…nhưng sự hận thù có thể làm được mọi sự mà.

Mặc dù, tôi đã bước trên con đường xa lìa Thiên Chúa, nhưng Chúa theo dõi tôi. Với những việc bác ái mà tôi đã làm, tôi được chuẩn bị để đi vào con đường ân phúc. Chúa đã gọi tôi, thỉnh thoảng đến một ngôi đền thờ, và tôi cảm thấy nhớ nhung. Khi tôi giúp đỡ người mẹ bệnh tật của tôi sau khi đã phải làm việc trong văn phòng suốt ngày, thì tôi đã hy sinh lúc ấy. Tiếng gọi của Thiên Chúa mãnh liệt lắm.

Trong một vài trường hợp, khi chị kêu gọi tôi đi thăm nhà nguyện của nhà thương vào buổi trưa, tôi cảm thấy tiếng gọi của ân phúc, và tôi chỉ còn một bước nữa là được ơn hoán cải. Tôi đã khóc và đã thay đổi, nhưng rồi các thú vui của trần thế lướt thắng cơ hội được nhận ân phúc: hạt lúa mì đã chết trong bụi gai. Vì tôi cứ lý luận rằng tôn giáo là vấn đề của tình cảm, nên tôi từ chối các cơ hội nhận ân phúc lần nữa, và nhiều lần khác nữa.

Một ngày nọ, chị đến tìm tôi, và tôi đi với chị đến Nhà Tạm Chúa. Thay vì quỳ gối chào Chúa, tôi chỉ làm dấu qua loa. Chị không ngờ rằng tôi không còn tin vào sự hiện diện thật sự của Chúa KiTô trong bí tích Thánh Thể nơi bàn thánh. Giờ này thì tôi tin vào sự hiện diện của Ngài, nhưng dĩ nhiên, là cách thức mà một người tin vào sự hiện hữu của một cơn giông bão đã ảnh hưởng đến cảm nghiệm của mình.

Đồng thời, tôi chọn cho mình một tôn giáo khác. Tôi bắt chước những ỳ kiến của mọi người trong văn phòng, linh hồn sẽ cải tử hoàn sinh trong một thể xác khác, và linh hồn đó cứ tiếp tục con đường ấy trong cuôc sống lữ hành của mình.

Với câu hỏi về một thế giới khác, đồng thời, niềm tin mới ấy trở nên vô hại cho tôi. Tại sao chị không nhắc nhở cho tôi dụ ngôn của người phú hộ và người nghèo tên Lazarô? Hay câu chuyện Chúa KiTô cho một tên trộm xuống hỏa ngục sau khi chêt, và Ngài cho một tên trộm khác lên Thiên Đàng? Nhưng sau cùng, nếu chị có kể cho tôi nghe thì chắc gì tôi chịu hoán cải? Chị đã từng khuyên lơn như một linh mục dạy dỗ tôi mà.

Dần dần tôi tự tạo một hình ảnh về Chúa cho riêng mình. Tôi cố gắng để Chúa xa xa, và không thèm liên lạc với Ngài. Tôi sống theo đường lối thoải mái mà không cần phải thay đổi tôn giáo. Chúa của tôi không ban Thiên Đàng cho tôi, mà cũng chẳng có hỏa ngục để trừng phạt tôi. Ngài để tôi ở yên một mình. Tôi thờ phượng Ngài như sau:

“Điều gì tôi yêu thích, thì tôi tin nó.”

Rồi với năm tháng qua đi, tôi thuyết phục chính mình về tôn giáo của mình là:

“Ta có thể sống với những gì mình ưa thích.”

Một điều đơn giản mà có thể phá hoại thứ tôn giáo của kẻ lữ hành là tôi, chẳng hạn như một sự đau khổ lớn lao và dài lâu; nhưng điều này không đến. Bây giờ chị có hiểu ý nghĩa của câu này không?

”Chúa trừng phạt và gửi thử thách đến những kẻ mà Ngài yêu thương?”

Trong một ngày vào tháng 6, trời mùa hè, khi nhóm Công Giáo tổ chức đi hành hương ở Altetting, thuộc thành phố Bavaria, là nơi có đền thánh Đức Trinh Nữ Maria. Lẽ ra thì tôi đi chung với nhóm, nhưng tôi lại không thích những lời đồn thổi và những hình thức ngoan đạo, tức là các lời cầu nguyện và sự cung kính của khách hành hương . Tôi bị choáng ngợp bởi một hình ảnh khác với Đức Mẹ Maria, đó là sự xuất hiện của anh chàng đẹp trai Maximiliano N. Chúng tôi gặp nhau, tán tỉnh nhau và đi chơi với nhau. Hôm Chúa nhật ấy, chàng rủ tôi đi chơi riêng.

Anh chàng có một cô bồ làm việc trong bịnh viện. Nhưng chàng nhận ra là tôi đang chú ý đến chàng. Lúc đó, tôi không hề có ý định lấy chàng làm chồng. Chàng gìầu có và luôn tử tế với tất cả những cô gái trẻ, đó là điều làm cho tôi giận điên lên. Tôi chỉ muốn chàng là của riêng một mình tôi thôi. Và tôi cũng muốn là người duy nhất của chàng, bởi vì tôi có một nhân dáng lịch sự.

(Chú thích của tác giả: Điều này đúng. Cô Ana dù là không ngoan đạo, nhưng luôn lịch sự trong nhân cách. Điều này làm cho tôi cảm thấy hoảng sợ khi nghĩ rằng những người lịch lãm vẫn có thể rơi vào hỏa ngục, nếu họ từ chối gặp gỡ Thiên Chúa.)

Trong ngày Chúa Nhật ấy, anh Max để ý đến tôi, vì chúng tôi không có những cuộc nói chuyện đạo đức như cách nói chuyện của chị. Ngày hôm sau, chị đến tìm tôi và hỏi tại sao tôi không đi hành hương với nhóm của chị. Tôi trả lời là tôi đi du dương với anh Max. Chi lại hỏi:

-Thế chị có đi dự lễ không?

Tôi trả lời:

-Chị có điên không? Làm sao mà tôi có thể đi dự lễ, khi mà chúng tôi phải ra khỏi nhà lúc 6 giờ sáng kia chứ?

Tôi còn nhớ rằng tôi đã nói chuyện một cách gay gắt với chị:

-Thiên Chúa Nhân Lành không suy nghĩ nhỏ mọn như chị đâu!

Bây giờ, tôi phải thú nhận với chị rằng:

“Thiên Chúa trong sự nhân hậu vô biên của Ngài, Ngài đòi hỏi nhiều hơn.”

Sau chuyến đi chơi với Max, tôi đi xem xi nê, nhẩy dầm, và đi dạo chơi. Toi bận rộn với các thú vui trần thế. Max và tôi thường hay gây lộn, nhưng tôi luôn biết cách làm hòa với chàng.

Tình địch của tôi trở nên điên tiết và hung hăng.Còn tôi thì tỏ ra im lặng, nên tôi đã gây được ấn tượng tốt nơi Max. Cuối cùng, anh chàng thích tôi hơn cô kia. Tôi rất thành công khi làm cho cô ta trở nên đáng ghét trước mắt chàng, làm cho chàng lạnh lùng với cô ta. Bề ngoài, tôi tỏ vẻ tích cực, nhưng bên trong lòng tôi thì chứa đầy thuốc độc đáng nôn mửa.

Tôi phải thú thật rằng cái tâm tình ấy chuẩn bị kỹ cho tôi vào hỏa ngục. Đó là một cách sống quỷ quyệt nếu nói theo ngôn ngữ loài người. Tại sao mà tôi lại kể cho chị nghe những điều này? Đó là để cho chị nhìn thấy và quan tâm bằng cách nào mà tôi rời xa Chúa vĩnh viễn. Tôi biết mình rất thân mật với Max. Nếu như tôi tỏ ra yếu đuối thì xem như là hạ mình trước mắt chàng. Vì thế mà tôi phải tỏ ra cứng rắn. Tôi cố gắng chiếm đoạt Max, dù có phải trả giá đắt đi chăng nữa.

Dần dần tình yêu nẩy sinh giữa chúng tôi vì cả hai đều đẹp đẽ, thông minh và vui vẻ. Cuối cùng, chàng hoàn toàn thuộc về tôi, khoảng vài tháng trước đám cưới. Tôi coi chàng như một thần tượng. Tình yêu này dựa trên những lạc thú trần gian, đó là những thú làm cho chúng tôi mê mần và như bị trúng thuốc độc. Sau cùng, tôi tôn thờ Max như một thứ tôn giáo của tôi. Đó cũng là lúc mà tôi tấn công Giáo Hội, các linh mục, các ân phúc và những gì gại là đạo đức. Chị đã cố gắng để bảo vệ những điều này, và chị đã không ngờ rằng tận cùng, sự cần thiết cho tôi là hãy trở về vời lương tâm mình. Vì tôi muốn lý luận để bảo vệ cho những suy tư của mình, nên tôi chống lại Thiên Chúa.

Chị không hiểu mà cứ tin rằng cho đến lúc cuối, tôi vẫn là người Công giáo. Tôi cũng muốn được gọi là người Công Giáo và tôi có đóng thuế cho Giáo Hội, như một loại bảo hiểm mà không hại gì. Sự quan sát và trả lời của chị đúng đó. Vì hậu quả của những mối tương quan lạnh lùng, xa cách này mà khi tôi lấy chồng thì chúng ta xa nhau, và không còn liên lạc nữa.

Trước đám cưới, tôi đi xưng tội và rước lễ, vì đó là điều bắt buộc. Chồng tôi và tôi đồng ý rằng phải làm tròn bổn phận? Chị có thể xem đó là cách chịu lễ không thành. Sau khi chịu lễ, tôi vẫn xa cách, và đó là lần cuối cùng mà tôi đi rước lễ.

Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi trở nên hòa hợp nói chung: chúng tôi có chung quan niệm, và không muốn có con cái. Khi chồng tôi muốn có một đứa con một cách tự nhiên thì cuối cùng, tôi có thể làm cho chàng quên đi ước muốn có con. Thay vì có con, tôi cảm thấy vui hơn khi có áo quần đẹp, đồ đạc tốt, các cuộc hội họp, lái xe đi chơi, và đi du hí khắp nơi.

Năm trước khi tôi chết thình lình, là năm vui thú vì mỗi ngày Chúa Nhật thì chúng tôi lái xe đi chơi, hay đi thăm gia đình chồng tôi. Còn tôi thì cảm thấy mắc cở khi thăm mẹ tôi. Gia đình chồng tôi cũng có lối sống phóng túng, nhưng tôi phải công nhận một sự thật là tôi không bao giờ cảm thấy hạnh phúc trong nội tâm, dù rằng bên ngoài, tôi thường cười lớn. Một nỗi buồn vẩn vơ thường xuyên gậm nhấm trái tim tôi. Tôi nghĩ mọi sự sẽ chấm dứt khi mình chết. Tôi nhớ lại một bài giảng mà tôi nghe được khi còn là một cô gái nhỏ:

“Thiên Chúa luôn thưởng công cho những ai làm điều tốt.Và nếu Ngài không thưởng cho người ấy ở đời sau thì Ngài thưởng cho người ấy khi còn sống trên trái đất.”

Thật thế, bỗng nhiên, tôi nhận được một phần gia tài của Dì tôi là Isabel. Đồng thời, ở sở chồng tôi, người ta tăng lương cho anh ấy. Lúc đó, tôi nghĩ ơn lành là có một căn nhà mới. Chúng tôi ngày càng rời xa Thiên Chúa. Chúng tôi sống trong các khách sạn với ly cà phê, mà không đến với Chúa. Hầu như ai cũng sống như chúng tôi: từ ngoài vào trong, chứ không từ trong ra ngoài.

Nếu trong các chuyến du lịch, chúng tôi có đi thăm các ngôi Thánh Đường thì là để chiêm ngắm các bức họa phẩm tuyệt tác mà thôi. Lắm lúc tôi cảm thấy bực mình vì có những hướng dẫn viên không có kinh nghiệm, hay vì họ lợi dụng du khách để bán hàng hóa, như bán rượu chẳng hạn. Lẽ ra họ chỉ làm các nhiệm vụ thánh thiện, chứ không nên tìm cơ hội kiếm tiền.

Bằng cách sống ấy, tôi từ chối Chúa, từ chối các ân huệ mà Chúa ban cho trong trái tim tôi. Một điều làm cho tôi ngột ngạt là những tấm tranh có cảnh hỏa ngục mà người ta đã vẽ từ nơi nghĩa địa và ở các nơi khác, trong thời Trung Cổ. Trong các bức tranh ấy, ma quỷ nướng linh hồn trong các lò nướng có lửa màu đỏ sáng ngời, hay có những con quỷ đuôi dài đưa các nạn nhân mới đến…

Ôi, chị Clara ơi, những bức tranh vẽ về hỏa ngục có thể bị nhầm lẫn, nhưng không bao giờ nói cách quá đáng cả. Tôi thường hay có những ảo ảnh về lửa hỏa ngục. Có một lần, tôi còn nhớ rất rõ, tôi đùa giỡn dí mũi chị vào lửa diêm, tôi hỏi chị:

“Lửa hỏa ngục có mùi khét như vậy không?”

Nhưng chị nhanh nhẹn dập tắt ngay. Ở nơi đây, không ai có thể dập tắt lửa hỏa ngục được. Chị hãy lắng nghe lời tôi nói đây:

“Lửa được nói đến trong Phúc Âm không có nghĩa là người ta hối hận. Lửa mà được gọi là Lửa, thì chúng ta phải hiểu-rõ-từng-chữ mà Chúa đã phán rằng:

“Hãy rời xa khỏi Ta, kẻ bị nguyền rủa, mà vào lửa đời đời!”

Chị sẽ hỏi tôi rằng làm sao mà một linh hồn bị lửa đụng đến được? Tôi trả lời chị:

“Khi ở trên trái đất, chị bỏ tay mình vào ngọn lửa, thì tại sao một linh hồn lại chịu đau khổ?Linh hồn làm sao có thể bị đốt cháy được? Tuy nhiên, toàn vẹn con người ấy cảm thấy mình bị tra tấn và hành hạ. Cũng như vậy, chúng tôi ở hỏa ngục bị rớt vào lửa với bản chất và khả năng của mình. Linh hồn chúng tôi mất mát vì chúng tôi không thể nghĩ những gì mà chúng tôi muốn. Xin chị đừng đọc những dòng chữ này cách qua loa hay lạnh lùng bởi vì thứ lửa này không có ý nghĩa gì với chị, nhưng với tôi, nó đốt cháy tôi mà không làm cho tôi bị tiêu diệt…”

(Còn tiếp)

Kim Hà
17/11/06


• Đọc phần (1) , (2) & (3)
• In English: A Letter From The Other World (From Hell)

Print In trang | sendtofriend Email | back Trở về
  
Tin/Bài mới
Cn 962: Cơn Bão Lửa Tại Miền Nam California. (11/18/2008)
Cn 961: Bị Ma Nhập Và Hành Hạ Vì Thiền Định Và Thờ Thần Lạ. (11/15/2008)
Cn 960: Quyền Năng Chữa Lành Của Chúa. (11/14/2008)
Cn 959: Chúa Làm Được Mọi Sự. (11/12/2008)
Cn 958: Tri Ân Lòng Tử Tế. (11/11/2008)
Tin/Bài cùng ngày
Cn309: Những Suy Niệm Về Lá Thư Từ Hỏa Ngục (9/25/2008)
Cn308: Lá Thư Từ Hỏa Ngục, Phần 3 (9/25/2008)
Cn306: Lá Thư Từ Hỏa Ngục, Phần 1 (9/25/2008)
Tin/Bài khác
Cn 952: Được Ơn Hoán Cải Nhờ Đọc Kinh Lòng Thương Xót. (4/11/2015)
Cn 957: Nạn Khủng Bố, Sóng Thần, Và Thiên Tai. (9/10/2008)
Bạn Ở Đâu Khi Biến Cô Khủng Bố 911 Xẩy Ra? (9/10/2008)
Tưởng Nhớ Và Cầu Nguyện Cho Các Nạn Nhân Biến Cố 911 (9/10/2008)
Tưởng Niệm Và Cầu Nguyện Nhân Ngày 11 Tháng 9, Biến Cố Đau Thuơng 911 (9/10/2008)
MeMaria.org -- Từ 15/4/1999 lần truy cập -- Kim Hà [Valid RSS]
Copyright © 2011 www.memaria.org. All Rights Reserved. Powered by VNVN System Inc.
Best view with IE 7.0, Fire Fox, resolution 1024x768