Nữ giới là thành phần cần phải nói nhiều với chúng ta trong xã hội ngày nay [vỗ tay]. Đôi khi chúng ta quá 'machistas' (biệt chú của người dịch: 'machistas' có nghĩa là quá thiên về nam tính hơn nữ tính) và chúng ta không giành chỗ cho nữ giới, thế nhưng những người nữ có khả năng thấy những sự vật từ một góc cạnh khác với chúng ta, bằng một con mắt khác.
Tôi cám ơn em Jun về việc em rất can đảm tỏ mình ra (biệt chú của người dịch: em Jun này là em nữ duy nhất trong 4 em ngỏ lời cùng Đức Thánh Cha vào lúc ban đầu, nhưng em là người dẫn kèm theo em gái khác là Glyzelle Palomar 12 tuổi lên để thay em hỏi Đức Thánh Cha một câu hỏi rất thực tế và đầy thương tâm rồi nghẹn ngào đến trào nước mắt khóc). Cái cốt lõi của câu em hỏi, như tôi đã nói, hầu như không có câu trả lời. Chỉ khi nào cả chúng ta nữa có thể khóc về những gì em đã nói thì chúng ta mới có thể tới gần chỗ trả lời cho câu hỏi ấy. Tại sao trẻ em chịu khổ quá nhiều? Tại sao trẻ em lại chịu khổ? Khi tâm can có thể tự vấn và kêu lên thì bấy giờ chúng ta mới có thể hiểu được một điều gì đó.
Có lòng thương cảm trần thế cũng vô dụng. Các bạn đã nói một điều gì đó về điều này rồi. Đó là một lòng thương cảm khiến chúng ta cho tay vào túi móc ra một cái gì đó cho một ai đó, cho người nghèo. Nếu Chúa Kitô đã có loại thương cảm này thì Người đã bước lại gần, chào hỏi họ rồi bỏ đi [về cùng Cha]. Thế nhưng, chỉ ở vào lúc Chúa Kitô đã khóc và có thể khóc mà Người đã thông cảm cuộc sống của chúng ta, hiểu được những gì xẩy ra trong cuộc đời của chúng ta.
Hỡi những em gái, em trai, giới trẻ thân mến, trong thế giới ngày nay rất thiếu thốn khả năng biết khóc. Thành phần sống bên lề xã hội khóc. Những người bị loại trừ khóc. Những ai bị sa thải khóc. Thế nhưng [những ai trong chúng ta sống một cuộc đời không có nhu cầu không nhiều thì ít thì không biết khóc]. Có một số thực tại trong đời sống chúng ta chỉ có thể nhìn bằng cặp mắt được thanh sạch bằng nước mắt của chúng ta.
Tôi mời gọi từng người trong các bạn ở đây hãy tự hỏi mình rằng tôi đã biết khóc thương hay chưa, biết khóc than hay chưa? [Khi tôi thấy một con trẻ đói khổ, một con trẻ nghiện hút trên hè phố, một con trẻ vô gia cư, một con trẻ bị bỏ rơi, một con trẻ bị lạm dụng, một con trẻ bị xã hội lợi dụng làm nô lệ?] Tiếc thay, lại có nhiều người khóc than vì họ muốn một điều gì hơn nữa. Đó là những gì tôi muốn nói trước hết. Chúng ta hãy biết khóc thương, như em [Glyzelle Palomar] đã tỏ ra cho chúng ta thấy hôm nay. Chúng ta đừng quên bài học này. Câu hỏi quan trọng về lý do tại sao có quá nhiều trẻ em phải chịu đựng khổ đau, em đã khóc than đặt vấn đề. Và câu trả lời quan trọng chúng ta có thể đáp lại hôm nay đó là chúng ta làm sao để có thể biết, thực sự biết khóc thương, biết khóc than.
Chúa Giêsu trong Phúc Âm đã khóc. Ngài đã khóc người bạn qua đời. Người đã khóc trong lòng của Người cho gia đình mất đứa con gái của họ. Người đã khóc khi thấy người phụ nữ góa đem người con trai của bà đi chôn táng. Và Người đã động lòng đến chảy nước mắt, đã cảm thương khi thấy đoàn lũ dân chúng không có chủ chiên. Nếu các bạn không biết khóc các bạn không thể trở thành Kitô hữu tốt lành.
Đây là một thách đố, hai em Jun và Glyzelle đã đặt thách thức này cho chúng ta hôm nay. Và khi các em đặt câu hỏi này với chúng ta, tại sao trẻ em lại chịu khổ đau, tại sao tai ương này hay hoạn nạn kia lại xẩy ra trong đời sống, câu trả lời của chúng ta cần phải một là thinh lặng hai là một thứ ngôn từ xuất phát từ các giọt lệ của chúng ta. Hãy can đảm. Đừng sợ khóc than.
Rối tới Leandros Santos II và câu hỏi của em. Em cũng đặt ra các vấn nạn. về một thế giới của tín liệu (the world of information). Ngày nay chúng ta bị choáng ngợp tín liệu bởi đầy tràn những phương tiện truyền thông. Phải chăng là những gì xấu xa? Không. Nó tốt và có ích. Thế nhưng thực sự là nguy hiểm khi sống theo chiều hướng chồng chất những tín liệu. Chúng ta có quá nhiều tín liệu. Nhưng có lẽ chúng ta không biết làm gì với những tín liệu ấy. Chúng ta có nguy cơ trở thành loại giới trẻ bảo tàng [museum-youth], thành phần có hết mọi sự lại không biết phải làm gì. Chúng tôi không cần cái loại bảo tàng giới trẻ này. Các bạn có thể hỏi tôi rằng: "Thưa cha làm sao chúng con có thể nên khôn ngoan đây?" Đó là một thách đố khác. Thách đố yêu thương.
Đâu là môn học quan trọng nhất mà các bạn cần phải học ở đại học đường? Đâu là môn học quan trọng nhất các bạn cần phải học trong đời sống? Đó là học biết yêu thương. Thách đố mà cuộc sống cống hiến cho chúng ta đó là làm sao để biết yêu thương. Không phải chỉ tích lũy tín liệu mà không biết phải làm gì với những thứ tín liệu ấy. Thế nhưng, nhờ yêu thương mà các thứ tín liệu ấy sinh hoa kết trái.
Vì thế mà Phúc Âm mới cống hiến cho chúng ta một đường lối và con đường thanh thản để tiến bước. Đó là việc sử dụng ba thứ ngôn ngữ: ngôn ngữ của trí óc, ngôn ngữ của cõi lòng và ngôn ngữ của bàn tay. Hãy sử dụng 3 thứ ngôn ngữ này một cách hòa hợp với nhau. Những gì các bạn nghĩ tưởng, các bạn cần phải cảm nhận và sinh hoa kết trái. Các tín liệu chuyển đến tâm can của các bạn và các bạn hiện thực chúng bằng các việc làm thực sự. Làm như thế một cách hòa hợp. Hãy nghĩ tưởng những gì các bạn cảm nhận và những gì các bạn lạm. Hãy cảm nhận những gì các bạn nghĩ tưởng và thực hiện. Hãy làm những gì các bạn nghĩ và những gì các bạn cảm nhận. Ba thứ ngôn ngữ.
(Biệt chú của người dịch: những tư tưởng về 3 thứ ngôn ngữ này và sự hòa hợp của chúng nơi con người là những gì đã được ĐTC nói tới vào cuối buổi triều kiến chung Thứ Tư 7/1/2015: "Suy nghĩ là ngôn ngữ của trí khôn; yêu thương là ngôn ngữ của tấm lòng; làm việc là ngôn ngữ của đôi tay. Và tất cả 3 thứ ngôn ngữ này hiệp nhất lại làm thành mối hòa hợp của con người. Và vẻ đẹp là ở chỗ đó")
Các bạn có thể lập lại điều này không? Suy nghĩ, cảm nhận và tác hành. [Giới trẻ đã lập lại đến 3 lần]. Hãy thực hiện tất cả 3 điều này một cách hòa hợp.
Tình yêu thực sự liên quan đến việc yêu thương và để mình được thương yêu. [Khó lòng để cho mình được yêu thương hơn là thương yêu]. Đó là lý do tại sao rất khó mà có thể tiến đến đức ái trọn hảo của Thiên Chúa. Vì chúng ta có thể yêu Ngài, thế nhưng điều quan trọng đó là để cho Ngài yêu mình. Tình yêu thực sự là cởi mở bản thân mình cho một tình yêu muốn đến với các bạn, gây ngỡ ngàng bàng hoàng nơi chúng ta. Nếu các bạn chỉ có tín liệu mà thôi thì yếu tố gây ngỡ ngàng bị biến mất. Tình yêu hướng các bạn đến chỗ ngỡ ngàng và là một bàng hoàng vì nó bao hàm một cuộc đối thoại giữa hai bên, [giữa người yêu và người được yêu]. Và chúng ta nói rằng Thiên Chúa là một vị Thiên Chúa của những ngỡ ngàng vì Ngài bao giờ cũng yêu thương chúng ta trước và Ngài chờ đợi chúng ta bằng một ngỡ ngàng nào đó. Thiên Chúa làm cho chúng ta ngỡ ngàng.
Chúng ta hãy để mình được Thiên Chúa làm cho ngỡ ngàng bàng hoàng. Chúng ta đừng có một thứ tâm lý của máy điện toán trong việc nghĩ rằng chúng ta biết hết mọi sự.
Tất cả mọi câu giải đáp ở trên màn ảnh máy điện toán nhưng không phải thực sự là những gì ngỡ ngàng. Trong cuộc thử thách về tình yêu Thiên Chúa tỏ mình ra qua những ngỡ ngàng bàng hoàng.
Chúng ta hãy nghĩ đến Thánh Mathêu, một tài chính viên giỏi giang, và ngài ấn dân chúng xuống vì ngài áp đặt thuế má cho những người Rôma phản lại với đồng bào Do Thái của mình. Ngài có đầy tiền bạc và đánh thuế má. Thế nhưng khi Chúa Giêsu đi ngang qua, nhìn ngài mà nói: hãy theo Tôi. Ngài không thể nào ngờ nổi.
Nếu các bạn có giờ, hãy đến mà xem bức tranh của Caravaggio về cảnh tượng này. Chúa Giêsu gọi ngài và những kẻ chung quanh ngài đã nói: "Tên này ấy hả? Hắn không phải là một tên phản bội hay sao? Hắn chẳng tốt tí nào hết". Và hắn nắm giữ tiền bạc cho bản thân hắn. Thế nhưng nỗi ngỡ ngàng vì được yêu thương đã chiếm đoạt ngài và [ngài đã theo Chúa Giêsu].
Hôm đó, khi Thánh Mathêu bỏ nhà mà ra đi, chào biệt người vợ của mình, ngài có bao giờ ngờ rằng ngài đã trở về không còn tiền bạc gì, mà chỉ quan tâm đến cách làm sao cho có được một bữa tiệc to, sửa soạn bữa tiệc ấy cho Đấng đã yêu thương ngài trước, Đấng đã làm cho Thánh Mathêu ngỡ ngàng với một điều rất đặc biệt, còn quan trọng hơn tất cả tiền bạc mà Thánh Mathêu đã có được nữa.
Hãy để cho bản thân mình ngỡ ngàng trước Thiên Chúa. Đừng run sợ trước những ngỡ ngàng. Chúng làm rung rinh mặt đất dưới chân các bạn và chúng khiến chúng ta lo âu bối rối. Thế nhưng chúng xoay chuyển chúng ta theo đúng hướng. Tình yêu thực sự dẫn các bạn đến chỗ tiêu xài bản thân mình trong đời sống. [Thậm chí còn có nguy cơ kết cục các bạn trở thành trắng tay].
Chúng ta hãy nghĩ đến Thánh Phanxicô. Ngài đã chết với hai bàn tay không, với những túi trống, nhưng với một con tim rất tròn đầy. Không phải là các thứ bảo tàng giới trẻ mà là giới trẻ khôn ngoan. Muốn ngôn ngoan thì hãy sử dụng 3 thứ ngôn ngữ: nghĩ tưởng hay, cảm nhận tốt và tác hành giỏi (to think well, to feel well and to do well). Và để được khôn ngoan hãy để cho mình ngỡ ngàng trước tình yêu của Thiên Chúa. Đó là một cuộc sống tốt đẹp.
Cám ơn các bạn.
Và người bạn đã đến với một dự án tốt để tỏ cho chúng ta cách đi vào đời đó là Ricky. Bằng tất cả mọi hoạt động, bằng muôn vàn khía cạnh đi theo giới trẻ. Cám ơn bạn Ricky về những gì bạn làm và các bạn của bạn. Thế nhưng, tôi muốn hỏi bạn Ricky một câu hỏi nhé: Bạn và các bạn của bạn sẽ ban tặng. Cống hiến việc trợ giúp. Thế nhưng các bạn có để mình được nhận lãnh hay chăng? Bạn Ricky hãy trả lời đi trong lòng của bạn.
Trong Phúc Âm chúng ta vừa nghe, có một câu rất hay mà theo tôi quan trọng nhất. Phúc Âm nói rằng Người đã nhìn con người trẻ ấy, Người đã nhìn anh ta, và Người đã yêu thương anh ta. Khi người ta nhìn thấy một nhóm bạn bè, bạn Ricky và các bạn của bạn, thì người ta yêu họ nhiều vì họ làm những gì rất tốt. Thế nhưng, câu quan trọng nhất là câu Chúa Giêsu nói: "Anh còn thiếu một điều".
Chúng ta hãy lắng nghe lời này của Chúa Giêsu trong thinh lặng. Bạn chỉ còn thiếu một điều. Bạn chỉ còn thiếu một điều. [Giới trẻ lập lại] Tôi còn thiếu điều gì? Với tất cả những ai được Chúa Giêsu yêu rất nhiều, tôi xin hỏi các bạn nhé, các bạn có để cho những người khác cống hiến cho các bạn những gì giầu sang của họ cho các bạn là những người không được giầu sang như thế hay chăng? Thành phần Saducees, những bậc tiến sĩ về luật, vào thời của Chúa Giêsu, đã cống hiến nhiều luật lệ cho dân chúng, họ dạy dỗ dân chúng. Thế nhưng họ không bao giờ để cho dân chúng cống hiến cho họ một điều gì. Chúa Giêsu đã phải để cho mình cảm nhận được cảm thương, được yêu thương. Có bao nhiêu là bạn trẻ trong các bạn ở đây như thế chăng? Các bạn biết cho đi nhưng các bạn chưa biết lãnh nhận. Các bạn chỉ thiếu một điều: [ĐTC nói bằng tiếng Anh: Trở nên một kẻ ăn mày. Trở nên một kẻ ăn xin] trở nên một người hành khất. Đó là những gì các bạn còn thiếu. Biết cách van xin. Với những ai chúng ta cho.
Điều này không phải là những gì dễ hiểu đâu. Biết van xin. Biết nhận lãnh [nơi thân phần hèn mọn của những ai chúng ta giúp đỡ]. Biết để cho người nghèo truyền bá phúc âm hóa. Những người chúng ta giúp đỡ. Thành phần yếu đau, thành phần mồ côi. Họ có rất nhiều điều cống hiến cho chúng ta. Tôi cũng đã biết van xin như thế chưa? Hay tôi cảm thấy tự mãn, và tôi chỉ đến để cống hiến một điều gì đó thôi. Các bạn cho đi và nghĩ rằng các bạn chẳng cần bất cứ sự gì. Các bạn có biết các bạn cũng nghèo khổ hay chăng? Các bạn có biết cái bần cùng của các bạn hay chăng và nhu cầu các bạn cần nhận lãnh hay chăng? Các bạn có để mình được truyền bá phúc âm hóa bởi những ai các bạn phục vụ, để họ cống hiến cho các bạn hay chăng? Và đó là những gì giúp các bạn trưởng thành trong việc các bạn dấn thân ban tặng cho kẻ khác. Hãy biết cống hiến bàn tay của các bạn từ chính cái nghèo khổ của chính mình các bạn.
Có một số điểm tôi đã sửa soạn.
Hãy biết yêu thương và biết được thương yêu. Có một thách đố đó là thứ thách đố của sự trọn vẹn nguyên tuyền.
Hãy yêu thương người nghèo. [Những vị giám mục của các bạn muốn các bạn nhìn đến người nghèo một cách đặc biệt trong năm nay]. Các bạn có nghĩ đến người nghèo hay chăng. Các bạn có cảm nhận cùng với người nghèo hay chăng, có làm một điều gì đó cho người nghèo hay chăng. Và các bạn có xin người nghèo cống hiến cho các bạn sự khôn ngoan có được hay chăng?
Đó là những gì tôi muốn nói với tất cả các bạn hôm nay đây. Xin thông cảm tôi đã không đọc những gì tôi soạn dọn cho các bạn. [Nhưng có một câu khiến tôi cảm thấy an ủi]: Thực tại là những gì vượt trên các ý nghĩ. Và thực tại mà [các bạn đã nêu lên] mà tất cả các bạn có được đều trổi vượt hơn giấy tờ tôi đang có ở trước mặt tôi đây.
Xin cám ơn các bạn rất nhiều.
Đaminh Maria Cao tấn Tĩnh, BVL, chuyển dịch (bao gồm cả nhan đề và các chỗ nhấn mạnh tự ý)
http://www.zenit.org/en/articles/pope-s-address-to-young-people
Phụ thêm:
Sau cuộc gặp gỡ với giới trẻ, Đức Thánh Cha Phanxicô đã trở về tòa khâm sứ để gặp gia định của nữ tình nguyên viên nạn nhân 27 tuổi hôm qua ở Tacloban là Kristel, bao gồm thân phụ và người cậu (thay mẹ) của cô. Cô đã qua đời sau khi Đức Thánh Cha rời phi trường Tacloban một chút.
Cô đã từng là tình nguyện viên của cơ quan Catholic Relief Services từ năm 2013. Theo cơ quan này thì cô ở Samar cách xa Tacloban nhưng cô vẫn đến trợ giúp nạn nhân bão lụt ở đây và còn làm những việc ngoài việc chính thức của mình nữa, bao gồm cả việc sửa soạn cho Đức Thánh Cha đến.