Chỗ ngồi nơi bàn tiệc
- McCarthy
Suy Niệm 1. NHỮNG CHỖ NGỒI DANH
DỰ
Đức Giêsu được
mời đến nhà của một
người lãnh đạo nhóm Pharisêu để dùng bữa. Khi Người
đến, Người
cảm thấy những người Pharisêu dò xét
Người. Vì thế Người quyết định dò xét lại
họ đôi chút. Cảnh quan mà đôi mắt Người bắt gặp không có tính cách
xây dựng. Những người Pharisêu là những người rất mộ đạo, và tự coi
mình là những
người gương
mẫu. Tuy nhiên,
ở đây họ tranh giành những
chỗ ngồi danh dự, điều đó chỉ chứng tỏ thực ra họ rất
tự mãn, phù phiếm và ích kỷ.
Họ không ở đó để làm vinh dự cho
chủ nhà nhưng để làm vinh dự
cho chính họ. Không có đời
sống tâm linh chân thật
nếu không có sự khiêm
nhường. Đức Giêsu
nói “Ai hạ mình xuống sẽ được nâng cao”.
Khi chúng ta
bước vào một ngôi nhà thờ lớn,
lập tức chúng ta cảm
thấy phải khiêm cung. Chúng ta
cảm thấy mình nhỏ bé và vô
nghĩa. Chúng ta nhận thấy mình lệ thuộc vào những điều tầm thường giả tạo. Nhưng một cách
lạ lùng, chúng ta cũng
được nâng cao. Bởi lẽ khi chúng ta hạ
mình xuống và buông bỏ
những sự vật đã cho chúng ta
một cảm thức giả tạo về tầm quan trọng và cao siêu của
mình, khiến chúng ta cách
biệt với những người khác, lúc đó
chúng ta thấy mình được nâng cao. Chúng ta bắt đầu
nhận thức sự cao cả
thật của chúng ta không
ở trong chính mình, mà ở trong sự kiện chúng ta là con cái
của Thiên Chúa.
Mỗi Chúa nhất,
chúng ta được mời đến dự tiệc –bữa tiệc Thánh Thể. Ở đây Đức Giêsu là chủ, còn
chúng ta là khách của
Người. Ở đây
không có những chỗ ngồi đặc biệt- bạn có thể ngồi
vào chỗ nào mà bạn
muốn. Ở đây đặc quyền, địa vị, tầng lớp không còn ý nghĩa gì. Sự khác nhau không đáng kể. Đó là vì trước mặt Thiên Chúa tất
cả chúng ta đều bình đẳng.
Không phải vì chúng ta
đã bị hoá đồng mẫu số. Đúng hơn vì tất cả chúng ta đều
được nâng cao. Chúng ta giống
những người
đang ở trên đỉnh núi. Trên đỉnh núi mà nói chỗ
đầu, chỗ cuối hoặc chỗ cao hơn,
chỗ thấp hơn thì thật
là ngớ ngẩn. Điều đó cũng
được áp dụng cho ngôi nhà của
Thiên Chúa. Ở đây, mọi
chỗ đều là chỗ danh
dự. Bước vào
đây làm cho mọi người
được bình đẳng. Khi chúng ta bước
qua ngưỡng cửa
này, mọi đặc quyền bay đi như làn khói, và
tất cả chúng ta đều
trở nên khiêm hạ nhưng cũng được nâng cao lên. Trước hết, chúng ta phải hạ
mình xuống để được
tôn lên. Sau đó chúng
ta phải mang theo
tinh thần này vào đời
sống với chúng ta.
Một lần nọ, ông thị trưởng
của một thành phố mời tất cả dân chúng
của thành phố đến dự tiệc. Trong số những người đến dự, có một người
rất lỗi lạc có tên
là Daniel. Ông Daniel là một
học giả lớn và là
một người khôn ngoan. Dĩ nhiên, ông rất
khiêm nhường và không thích
được tôn vinh khi ông
đến, dĩ nhiên ông thị
trưởng mời
ông ngồi ở đầu bàn. Ông Daniel cám ơn ông
thị trưởng
và nói rằng
ông thích ngồi ở giữa những người nghèo ở cái bàn gần cửa
nhất. Và ông đã làm như
thế.
Khi những người
khách mời danh giá khác
đến, ông thị trưởng mời họ ngồi bất cứ nơi nào họ thích. Dĩ nhiên họ đã chọn ngồi ở bàn đầu. Phòng tiệc
đã đầy ắp và tình
cờ chỗ duy nhất còn lại ở bàn cuối. Thế mà vào
phút chót con người danh giá ấy đến.
Ông thị trưởng không có chọn
lựa nào khác hơn là
dẫn ông này đến chỗ trống.
“Nhưng đây là chỗ
ở bàn cuối” người khách phản đối,
“Không, đây
là chỗ bàn đầu”, ông thị trưởng
đáp.
“Tôi không
hiểu” người
khách nói.
“Nơi nào có ông
Daniel ngồi thì chỗ ấy là bàn đầu”. Ông thị trưởng đáp.
Bài học luân lý của câu
chuyện: không phải chỗ ngồi làm vinh dự cho
người khách, nhưng người khách làm vinh
dự cho chỗ ngồi. Chúng ta không biết
Chúa Giêsu ngồi ở chỗ nào trong suốt
bữa ăn, nhưng dù Người
ở nơi nào thì nơi ấy
là một chỗ vinh dự.
Bữa tiệc là một biểu
tượng của Nước Trời. Chúng ta không nên quan tâm
đến việc tìm kiếm chỗ ngồi vinh dự trong
Vương Quốc.
Chúng ta hãy coi
việc mọi người chúng ta đều được mời là một đặc
ân. Dù trong tình huống nào, mọi chỗ trong Vương Quốc đều là một chỗ
danh dự.
|