Đức Kitô Phục
Sinh niềm vui cuộc sống
(Trích
trong ‘Niềm Vui Chia Sẻ’)
Giáo Hội
Chính Thống có một truyền thống rất ý nghĩa
về lễ Phục Sinh: Sau Thánh Lễ mỗi người
được phát cho một quả trứng gà đã
được làm phép. Khi đến chúc mừng lễ cho
nhau, người ta đập vỡ quả trứng và nói:
“Đức Kitô đã sống lại”. Người kia cũng đập quả trứng và
đáp lại: “Quả thật, Đức Kitô đã sống
lại, Halleluia”.
Ngày nay, ở
các nước Âu Châu vào dịp lễ Phục Sinh, người
ta vẫn thấy trưng bày các quả trứng được
trang trí tô vẽ đủ màu sắc rực rỡ, thậm
chí có cả những quả trứng chocolate
lớn nhỏ đủ cỡ dành để làm quà tặng
mừng Chúa Phục Sinh.
Thưa anh chị em,
Quả trứng có vỡ ra, con gà mới
có thể chào đời.
Cũng thế, ngôi mồ có mở ra, Đức
Kitô mới sống lại từ cõi chết. Trước khi đập vỡ quả trứng
để chào đời, con gà đã phải ngủ vùi
trong quả trứng. Cũng thế,
Đức Kitô đã bị chôn vùi trong mồ ba ngày rồi
mới sống lại. Tin Mừng hôm nay đã cho chúng
ta thấy ngôi mồ trống và loan báo tin Đức Kitô
đã sống lại.
Ngài đã chết. Người ta đã chôn
Ngài trong mồ đá. Cửa mồ mở
ra. Xác Ngài không còn đó nữa. Maria
Madalena hoảng hốt kêu lên; “Người
ta đã lấy mất xác Thầy rồi!”.
Hai môn đệ Phêrô và Gioan chạy ra mồ
kiểm chứng. Hai ông thấy mồ mở
toang. Nhìn vào trong thấy khăn liệm
còn đó, nhưng xác Ngài đã biến mất. Gioan,
người môn đệ Chúa yêu, đã thấy và đã tin:
Chúa đã sống lại thật như Ngài đã tiên báo.
Chúa đã sống lại. Chúa đã từ trong cõi chết
sống lại. Ngài sống lại thật sự chứ
không phải chỉ sống trong tưởng tượng,
trong lòng tin của chúng ta, tuy chúng ta không thấy Ngài, tuy
chúng ta chỉ nhận ra Ngài nhờ đức tin. Nhưng
Ngài đang sống thật, dù chúng ta không tin. Ngài
cũng đang sống thật, đang điều khiển
dòng lịch sử.
Chúa Giêsu đã sống lại. Ngài không tỏ mình cho quần chúng từng
đi theo Ngài khi Ngài đi rao giảng,
nhưng chỉ cho một số người được
tuyển chọn để làm chứng nhân. Họ đã
được thấy Ngài Phục Sinh, được ăn uống với Ngài sau khi Ngài từ cõi
chết sống lại.
Người Do Thái không chịu tin,
đút tiền cho lính canh để lấp liếm. Người Hy Lạp
cười khinh bỉ khi nghe Thánh Phêrô nói đến hai tiếng
“Phục Sinh”. Nhưng đối với chúng ta thì Chúa
Giêsu sống lại đem ý nghĩa cho cuộc sống của
chúng ta: Nếu Chúa Kitô không sống lại, chúng ta vẫn
còn mang tội lỗi trong mình và không ai giải cứu
được chúng ta, không ai đem chúng ta đến gặp
Thiên Chúa được. Nếu Chúa Kitô không sống lại,
chúng ta sẽ là những người vô phúc nhất, ngu đần nhất, vì chúng ta đặt
tin tưởng vào một chuyện hão huyền. Nếu Chúa Kitô không sống lại, thì thập giá
chỉ là dấu hiệu của ô nhục, những đau
khổ của con người không có lối thoát và cái chết
của con người là ngõ cụt, là đường cùng.
Nhưng Chúa Kitô đã sống lại. Ngài đã cho chúng ta niềm
hy vọng. Ngài đã đem theo những đau khổ
của loài người qua bên kia bờ tuyệt vọng,
làm cho những đau thương quằn quại của
con người không còn là nỗi quằn quại của kẻ
sắp bị cái chết tiêu diệt, nhưng là nỗi
đau của người mẹ đang sinh con, nỗi
đau làm phát sinh sự sống mới. Chúa
Kitô đã sống lại, thập giá không còn là dấu hiệu
của ô nhục, nhưng là dấu hiệu của vinh
quang. Tin Mừng theo Thánh Gioan quan niệm
thập giá là nơi Chúa Giêsu được tôn vinh. Cái “Giờ” mà Chúa Giêsu vừa trông đợi vừa
lo sợ, chính là giờ Ngài được giương cao
trên thập giá để kéo mọi người lên cùng Ngài.
Chúa Giêsu đã sống lại, khiến cho cái chết của
chúng ta không còn là ngõ cụt, không còn là đêm tối tuyệt
vọng nữa, vì ánh sáng của Chúa Kitô đã bừng lên
trong cõi chết. Chúa Kitô đã sống lại, niềm hy vọng
của chúng ta không phải là hão huyền, vì Ngài đang ngự
bên hữu Thiên Chúa, Ngài đang điều khiển dòng lịch
sử, và khi Ngài tỏ hiện trong vinh quang, thì chúng ta
cũng được xuất hiện cùng với Ngài trong
hạnh phúc và vinh quang bất diệt.
Anh chị em thân mến,
Chúng ta đã được sống lại
với Chúa Kitô Phục Sinh. Nhờ phép Rửa, chúng ta đã được tham dự
vào sự chết và sự sống lại của Chúa Kitô,
được mang mầm sống mới trong mình, mầm
sống ấy phải lớn lên trong cuộc sống mỗi
ngày và sẽ đưa chúng ta vượt qua chính cái chết
tự nhiên của con người để vào cuộc sống
vinh quang với Chúa Kitô. Sự sống của
chúng ta, vinh quang của chúng ta được dấu ẩn
trong Chúa Kitô. Hiện giờ chúng ta
chưa thấy vinh quang ấy như thế nào, nhưng khi
Chúa Kitô xuất hiện, chúng ta sẽ thấy. Vì Ngài thế nào thì chúng ta cũng sẽ giống
như vậy.
Chúa Kitô đã chết và đã sống lại
vì chúng ta, chính là để chúng ta không còn sống cho mình nữa,
không còn khư khư giữ lấy mạng sống, giữ
lấy sự bảo đảm an toàn ích kỷ của mình
nữa, nhưng là phải sống cho Chúa Kitô và như Chúa
Kitô, hoàn toàn vì Thiên Chúa và cho tha nhân. Nếu đã được
sống lại với Chúa Kitô, chúng ta đừng tìm những
gì con người ích kỷ hẹp hòi, con người theo xác thịt xui chúng ta tìm kiếm; nhưng
hãy nhìn thẳng về cùng đích của chúng ta mà tiến
lên. Chúa Kitô đã mang lại cho những
đau khổ của con người một ý nghĩa,
đã làm cho cuộc sống trần gian nầy không còn là một
ảo tưởng, nhưng là một phản ảnh và là
con đường đưa đến cuộc sống
vĩnh cửu.
Nếu sự Phục Sinh của Chúa
Giêsu thật là cần thiết cho chính Ngài và cho những
người tin vào Ngài, thì nó cũng lại rất cần
cho cuộc sống hôm nay của chúng ta, khi mà nhiều
người chán sống, khi mà cuộc đời có quá nhiều
cái làm chết con người hoặc coi thường mạng
sống con người. Chúa sống lại là một tin vui
cho người đang tin vào cuộc sống đời
sau, và còn là lời cảnh tỉnh cho người tưởng
chết là hết, chết là giải quyết tất cả…
Nếu chúng ta tin như vậy, thì
hơn ai hết, chúng ta phải làm chứng cho niềm tin
Phục Sinh nầy bằng cách dám chấp nhận gian khổ,
chấp nhận hy sinh, để cùng với mọi người
xây dựng một xã hội tốt đẹp, cho mọi
người được sống xứng đáng phẩm
giá con người hơn. Nếu chúng ta tin rằng mọi
sự từ bỏ đều được Chúa đền
bù, mọi hy sinh đều là tham dự vào hy sinh cao cả
của Chúa Kitô, thì tại sao chúng ta không dám từ bỏ,
không dám hy sinh? Nếu chúng ta tin rằng: Chúa Kitô đã giải
thoát chúng ta khỏi ách tội lỗi, khỏi con người
theo xác thịt ích kỷ hẹp hòi và cho
chúng ta một Thần Khí mới, một tinh thần mới,
thì tại sao chúng ta cứ tiếp tục sống ích kỷ
hẹp hòi? Tại sao chúng ta cứ khư khư giữ lấy
sự an toàn bản thân, không dám liều
mạng, xả thân vì anh em, vì tha nhân? Hạt
giống chỉ có thể nẩy mầm khi nó có thể phá
huỷ được cái vỏ bao bọc nó. Con gà chỉ
có thể ra đời khi phá vỡ vỏ trứng. Con tằm
phải phá ổ kén mới thành con bướm. Có cuộc chuyển hoá hay vượt qua nào mà không
đau khổ, rướm máu?
Trong ngày mừng Chúa Phục Sinh, chúng ta
hãy kiểm điểm xem: chúng ta đã thật sự sống
niềm tin Phục Sinh chưa? Chúng ta đã
đánh giá đúng những thực tại trần thế
chưa? Chúng ta đã nhìn gian khổ, hy sinh, nỗ lực
của con người bằng cặp mắt nào, cặp mắt
của một người chỉ tin vào của cải vật
chất hay của một người tin vào một cuộc
sống vượt trên cuộc sống trần gian nầy
và làm cho cuộc sống trần gian nầy có ý nghĩa cao
cả thật sự của nó?
Trong Thánh Lễ Phục Sinh hôm nay, khi
chúng ta mừng Chúa Kitô đã chết và đã sống lại
vì chúng ta, chúng ta hãy cầu xin Ngài cho chúng ta biết sống
như Ngài: sống cho Chúa và sống cho mọi người anh
em.
|