Đức tin là nhân đức nổi bật nhất
trong cuộc đời của Đức Mẹ.
Bà thánh Isave lớn tiếng ngợi khen đức
tin của Đức Mẹ.
Giáo Hội
tuyên xưng Đức Mẹ là Mẹ
của các tín hữu, nghĩa là
Mẹ của các kẻ tin.
Thánh phụ Âugustinô quả quyết chính do đức
tin mà Đức Mẹ đã sinh ra Đấng Cứu Thế:
“Ngài thụ thai Con Thiên Chúa bằng
đức tin và Ngài sinh hạ Con Thiên Chúa cũng bằng
đức tin. ”
Đức Mẹ luôn sống chìm đắm
trong biển sâu thẳm của đức tin.
Trong suốt
cuộc đời dài của mình trên trần thế -
đính hôn khi thanh nữ, lìa đời lúc luống tuổi
- Đức Mẹ luôn tin tưởng mãnh liệt vào
Thiên Chúa, luôn nhìn thấy mọi sự xảy ra trong cuộc
đời mình dưới ánh sáng đức tin.
Mặc
dầu tổng lãnh thiên thần Gabirie được Thiên
Chúa truyền phải làm tất cả mọi sự
để cho Đức Mẹ dễ tin: nào là thái độ
hết sức cung kính, thánh thiện và nghiêm trang của một
thiên sứ từ trời được sai đến, -
nào là nói đúng theo lời các tiên tri từ xưa đã loan
báo về Đấng Cứu Thế, nào là trưng ra phép lạ
của người chị họ Isave đã già cả son sẻ
mà vẫn sinh con, - nhưng Đức Mẹ, với
lòng khiêm nhượng thẳm sâu, vẫn nhận thấy có
điều thật khó tin:
một là, người phàm trần
như Mẹ, thì làm sao được trở nên Mẹ của
Con Thiên Chúa được;
hai là, một người nữ giữ
mình đồng trinh tuyệt đối như Mẹ, thì
làm sao thụ thai được?
Những
lời nầy không thể nào thực hiện được
theo sức loài người.
Dầu vậy,
khi thiên sứ quả quyết rằng không có việc gì mà
Thiên Chúa toàn năng không làm được, thì Đức Mẹ
nhắm mắt tin vào Lời Chúa với tất cả mọi
điều mạo hiểm, mọi sự nguy biến, mọi
nổi đau khổ hồn xác sẽ xảy ra trong cuộc
đời của mình.
Vì thế,
sau hai tiếng vắn gọn “Xin
Vâng”, Đức Mẹ quyết sống trọn vẹn
đức tin của mình: đức tin đó không hề
lay chuyển khi bị thánh Giuse hiểu lầm, khi bị hất
hủi tại Bêlem, khi phải sinh Con lạnh lẽo trong
hang đá thô hèn, khi đứng lặng trên Núi Sọ dưới chân thập giá treo xác Con
Mình.
Để
sống đức tin và để chết trong đức
tin của mình, Đức Mẹ đã luôn luôn tìm cách chiến
thắng ba thử thách nặng nề về đức tin
mà Thiên Chúa gởi đến cho bất kỳ những ai
được Ngài ban đức tin cho.
Thử
thách thứ nhất, là không thấy, nhưng vẫn phải
tin.
Khi sinh
Con Thiên Chúa, Đức Mẹ không thấy bên ngoài có gì để
tin đó là Con Thiên Chúa cao sang vô cùng: một trẻ thơ yếu
hèn, run lên vì lạnh, khóc lên vì yếu, nơi sinh thì thúi tha
hôi hám vì đây là nơi dành cho súc vật trú đêm. Dù
không thấy gì bên ngoài, Đức Mẹ vẫn tin mạnh
mẽ đây là Con thật của Thiên Chúa cao sang vô cùng.
Khi thấy
Con mình chết bất lực trên hai miếng gỗ lạnh
lùng, bị người ta chê cười chế nhạo, bị
môn đệ chạy trốn bỏ rơi, không có gì là quyền
năng vô biên của một vì Thiên Chúa. Dù không
thấy gì bề ngoài, Đức Mẹ vẫn tin mạnh
mẽ đây là Con thật của Thiên Chúa quyền năng
vô cùng.
Thử
thách thứ hai, là không hiểu, nhưng vẫn tin.
Dù biết
mình được đầy ơn Chúa Thánh Thần, Đức
Mẹ vẫn không hiểu được Lời Chúa một
cách đầy đủ, nên Đức Mẹ đêm ngày
suy niệm Lời Chúa, ấp ủ Lời Chúa trong lòng, luôn
cầu xin cho được hiểu Lời Chúa mà đem ra
thực hành trong cuộc sống. Vì thế, đời sống
nội tâm của Đức Mẹ rất
sâu xa và mãnh liệt.
Thử
thách thứ ba, là thấy những điều hoàn toàn trái
ngược, nhưng vẫn tin.
Biết
Con mình là Con Thiên Chúa toàn năng như lời quả quyết
của thiên sứ Gabirie, nhưng Đức Mẹ chỉ
thấy những cảnh thất bại của Con mình: thất
bại khi sinh ra, phải chạy trốn; thất bại
khi lớn khôn ở Nadarét, phải đổ mồ hôi sôi
nước mắt trong vai người thợ mộc nhọc
nhằn; thất bại khi ra giảng đạo, bị mọi
người cuối cùng tìm cách xa lánh và bắt giết; thất
bại khi chết nhục nhã trên hai miếng gỗ, trơ
trọi giữa trời và đất.
Dầu
vậy, Đức Mẹ vẫn thờ lạy Con Thiên Chúa
trong hang đá Bêlem, vẫn tin Con Thiên Chúa trong vai một
người thợ mộc khó nghèo, vẫn tin Con Thiên Chúa trong cái thân xác tiều tụy bị
treo trên thập giá.
Đức
tin là điều đặc biệt nhất của người
công giáo chúng ta.
Khi xin
được chịu phép Rửa Tội để trở
thành con cái của Thiên Chúa, trở thành con cái của Giáo Hội,
chúng ta chỉ xin có một điều: xin cho được đức
tin.
Đức
tin làm cho chúng ta biết được Thiên Chúa là Cha chúng
ta.
Chúa Giêsu
dạy rõ: “Hể ai tin Tôi, thì
không phải là tin Tôi, nhưng là tin Đấng đã sai Tôi.”
(Ga 21,44).
Thiên Chúa là Cha chúng ta.
Ngài đã sai Con Một của Ngài là Chúa Giêsu,
đến với chúng ta. Chúa Giêsu dạy chúng ta gọi
Thiên Chúa là Cha, và dạy chúng ta ngày đêm luôn luôn cầu nguyện với Cha chúng ta trên trời:
“Lạy Cha chúng con ở trên trời”.
Điều
hạnh phúc nhất của người công giáo chúng ta là có Thiên Chúa là Cha. Tất cả chúng ta
đều có thể nói như thánh Philiphê xưa: “Lạy Thầy, xin tỏ Chúa Cha cho chúng
con biết; được như thế, chúng con thật
hoàn toàn sung sướng.” (Ga 14,8)
Đức
tin làm cho chúng ta được sống đời đời.
Chúa Giêsu
đã quả quyết như vậy: “Sự sống đời đời, đó là nhận
biết Cha là Thiên Chúa duy nhất và chân thật, và nhận
biết Đấng Cha đã sai đến, là Giêsu Kitô.”
(Ga 17,3).
Đối
với người công giáo chúng ta, đức tin dạy
chúng ta biết cuộc sống trên
trần gian nầy chỉ là phần đầu của cuộc
sống đời đời mà chúng ta sẽ được
sống sau khi chết. Đây là điều hết sức an ủi cho người công giáo chúng ta và làm
cho chúng ta luôn luôn vui sống trong cuộc đời tạm
chóng qua nầy.
Lạy
Đức Mẹ Maria, là mẫu gương đức tin
của chúng con, xin cho chúng con luôn sống theo
gương đức tin của Mẹ.
Linh
mục Emmanuen Nguyễn Vinh Gioang