HẠT MUỐI
Hạt muối Bé nói với hạt muối To: “Em đến chia tay chị nè, em sắp được hòa trong đại dương”. Muối To trố mắt: “Em dại quá, sao lại để đánh mất mình như thế. Em muốn thì em cứ làm, chị không điên!”.
Muối To thu mình co quắp lại, nhất định không để biển hòa tan. Muối To lên bờ, sống trong vuông muối. Nó vẫn ngạo nghễ, to cứng và nhìn chúng bạn bé tí ti đầy khinh khỉnh.
Khi thu hoạch, người ta gạt nó ra ngoài, xếp vào loại phế phẩm, còn những hạt muối tinh trắng kia được đội lên đầu, cho vào bao sạch đẹp… Lần đầu tiên nó thấy mình bị xúc phạm!
Sau một thời gian lăn lóc hết xó chợ này đến xó chợ khác, cuối cùng người ta cho nó vào nồi cám heo. Phải hóa thân phục vụ cho lũ heo dơ bẩn này ư? Nó tủi nhục ê chề!.. Lòng kiêu hãnh không cho phép nó “tế thân” cho lũ heo hạ tiện. Nó thu mình co cứng hơn mặc cho nước sôi trăm độ cũng không lấy được, dù là cái vảy da của nó.
Khi rửa máng heo, người ta phát hiện nó, và chẳng cần nghĩ suy, ném nó ra đường lộ. Người người qua lại đạp lên nó.
Trời đổ mưa, muối Bé bây giờ là hạt mưa gặp lại muối To mừng rỡ, ngạc nhiên: “Ôi chị muối To của em, sao chị lại nằm trơ trốc một mình ở chốn này!”.
Muối To sụt sùi kể: “Số kiếp của chị tủi nhục lắm, còn em thế nào?”.
“Tuyệt lắm chị ơi! Muối Bé nói. Khi em hòa tan trong nước biển, em được bay lên trời, thỏa thích ngắm Trái đất trên cao, đẹp lắm. Sau đó em thành mưa tưới mát cho Trái đất thêm xanh tươi. Chưa hết, em còn đi chu du nhiều nơi trên Trái đất trước khi về biển, chuẩn bị một hành trình tuyệt vời khác.
Nhìn muối Bé hòa mình với dòng chảy, xa dần, muối To thèm khát cuộc sống như muối Bé, muốn hòa tan. Nhưng chao ôi, muộn rồi? Nó đã trở thành sỏi đá, mãi sống trong cô đơn, mãi bị người ta chà đạp!
[Sưu tầm]
Thánh kinh nói về muối và nhiệm vụ của nó rất hay: “Anh em là muối cho đời. Nhưng muối mà nhạt đi, thì lấy gì mà làm cho mặn lại? Muối đã trở thành vô dụng, chỉ con việc quăng ra ngoài cho người ta đạp dưới chân” (Mt 5,13).
Con người ngày nay có khuynh hướng muốn đầu tư tiền xu mà thu tiền triệu. Muốn làm ít mà hưởng nhiều, muốn học ít mà bằng cấp cao, muốn đầu tư ít mà kiến thức và nghề nghiệp vững chắc. Muốn hưởng thụ thật nhiều mà trách nhiệm thật ít. Muốn ăn sẵn mà không muốn làm. Muốn sung sướng nhưng ngại vượt khó. Muốn mọi sự nhưng ngại hy sinh.
Thời kỳ mà xã hội thích mì ăn liền, dù biết là chẳng chất lượng, chẳng bền, thế mà người ta vẫn chấp nhận.
Thêm vào đó, tính tự ái, cố chấp, tự do cá nhân lại phát triển nhanh hơn bao giờ hết. Con người cứ như trái bom sắp nổ, như quả bong bóng bơm căng lúc nào cũng rình rập để vỡ. Vì thế, mọi va chạm nhỏ cũng đều có thể tạo ra ẩu đả, gây hấn, tranh đấu, huỷ diệt.
Nói đến thu gom thì nhanh chóng, nhưng chia sẻ thì thật khó khăn. Bởi nhu cầu cá nhân hưởng thụ ngày càng cao, chẳng bao giờ đủ cả.
Nếu cần, nhiều người có thể hoà tan, thay vì hoà đồng, mất mình thay vì hết mình. Mất mình trong các cuộc vui, để lại một thân xác bơ phờ, tinh thần uể oải, nghị lực giảm sút, còn nhu cầu tìm kiếm cuộc hưởng thụ khác thì lại càng mạnh mẽ hơn.
Quả thật, con người ngày nay ngại vượt khó, càng khó chấp nhận gian khổ. Muốn thành công nhưng lại không muốn gian nan thử thách.
Vì thế, nói là trở thành muối cho đời, ướp mặn lòng người vốn lạnh lẽo giá băng và nhạt nhẽo thì thật khó. Con người thích an nhàn, thích an phận thủ thường. Quan niệm thường gặp là người ta sao tôi vậy, làm khác mọi người làm gì. Ai làm người ấy chịu, hồn ai người ấy giữ, chết cũng hết mà…
Những luận điệu ấy biểu lộ một lối sống không mục đích, không lý tưởng nên không cần phấn đấu và cũng chẳng có lý do hay sức mạnh để cố gắng.
Hình ảnh của hạt muối to và nhỏ trong câu truyện cho thấy sự tương phản hoàn toàn trong cuộc sống. Một thì chấp nhận cho đi, sẵn sàng phục vụ, một là sợ hãi, co cụm, khoá chặt lại với chính mình.
Nếu ai cũng giống hạt muối nhỏ thì tốt biết bao.
Thanh Thanh
|