PHẦN II: TỪ KHI CHA GIOAN NHẬN XỨ ARS
Những Cách Thế Cha Gioan Đã Dùng
Thương Người
Nghèo và Hay Làm Phúc
Khi mới về nhận xứ Ars,
cha Gioan đã nhờ chị ruột ông tiên chỉ lo việc
nấu ăn cho nhà xứ suốt
năm, hay khi cha có khách cũng nhờ bà ấy làm cơm
cho. Bà ấy ghi sổ rõ ràng từng ngày, những đồ
ăn bà đã mua và dâng cho cha. Những
đồ ăn ấy ngon lành và nhiều,
không những là đủ cho cha Gioan mà còn dư thừa nữa
nhưng cha không ăn. Đầy tớ của bà ấy vừa
đem đồ ăn vào, cha đem phát
ngay cho người nghèo hay đem cho kẻ liệt. Những
đồ ăn ngon con chiên dâng cho cha cũng
vậy. Cha không ăn cũng không để
dành cho ngày hôm sau, vì muốn tuân giữ lời Chúa Giêsu phán:
"Ngày nào lo ngày ấy, đừng lo đến ngày
mai". Ngày nào được đồ
ăn, được tiền bao nhiêu, cha phân phát hết cho
người nghèo trong ngày hôm ấy.
Chẳng những
cha Gioan thương người nghèo như chính mình mà còn
hơn cả bản thân cha nữa. Tiền
bạc quần áo, cha có chút gì thì đều bố thí cho
người nghèo hết. Một lần kia,
cha đi thăm những linh mục coi các xứ gần
đấy, các cha thấy ngài ăn mặc khó nghèo quá nên cho
ngài một cái quần dạ mới và ép ngài mặc luôn lúc ấy.
Đến chiều khi trở về nhà, cha gặp một
ông lão ăn mày đang rét run lập cập
xin cha bố thí, ngài liền cởi cái quần dạ mới
bố thí cho người ăn mày. Ngày khác, đang giữa
mùa đông giá rét, cha vừa ở trong nhà thờ ra, gặp
một người ăn mặc rách rưới, chân không
mang giày dép gì hết, bàn chân sưng lên và
nứt nẻ đau đớn, cha cởi vớ và giày của
mình mà cho người đó.
Lần khác, cha vừa ở trong viện
nuôi trẻ mồ côi ra, gặp người ăn
mày xin bố thí. Cha thò tay vào túi nhưng
chẳng còn đồng tiền nào hay có cái gì để cho,
cha khổ tâm lắm, chỉ có một khăn tay mới mà
người ta vừa tặng, cha lấy cho nó. Trong làng Ars có một gia đình rất nghèo gồm
hai vợ chồng và năm đứa con hay đến xin cha
giúp đỡ. Cha ra mở cửa nhà kho chứa thóc
để nuôi trẻ mồ côi rồi bảo người
chồng:
- Thóc đây, con muốn lấy
mấy thúng thì lấy, đem về mà nuôi vợ con.
Người mà cha Gioan nhờ giặt
giũ, cứ thấy cha mất quần áo hoài: khi mất
cái áo, lúc mất cái quần. Lúc đầu, anh ta nghĩ:
"Chắc có kẻ trộm lấy". Nhưng
sau này anh mới biết là cha Gioan bố thí cho người
nghèo nên anh mang đồ về nhà mình, không để trong
phòng cha nữa. Khi nào cha thay áo thì anh mới
đưa ra một cái mà thôi. Khi không còn
quần áo trong phòng để làm phúc cho người nghèo thì
cha cởi áo mình đang mặc mà đưa cho họ.
Những đồ
trong nhà như nồi niêu, chén dĩa cha bán hết để
lấy tiền cho người nghèo, chỉ giữ lại
mấy cái bát sành, một cái ấm đựng nước,
một cái chậu để rửa mặt.
Bà Catharina kể:
- Vì người ta coi cha Gioan như đấng thánh, nên họ
trọng kính và hay xin những đồ cha đã dùng để
làm dấu tích mà nhớ đến cha. Cha chẳng
cho không đâu, mà cha bán quần áo cũ, giầy rách để
lấy tiền làm phúc cho người nghèo.
Xem hạnh các
thánh, ta thấy các đấng càng làm phúc cho người
nghèo bao nhiêu, Thiên Chúa càng ban cho nhiều của hơn bấy
nhiêu.
Dù cha Gioan rất nghèo đến nỗi phải
bán phần ruộng cha mẹ để lại để
mua nhà nuôi trẻ mồ côi, nhưng số tiền cha làm
phúc cho người nghèo và các việc phúc đức khác lên
đến mấy triệu quan thời đó. Khi cha nổi
tiếng nhân đức khắp thiên hạ, những nhà giàu
có ngoan đạo ở nước Pháp, Anh, Bỉ, Đức
và nước Mỹ thường gởi tiền bạc nhờ
cha làm phúc cho người nghèo hay làm việc lành tùy ý cha.
Nhiều khi chính Chúa ban tiền bạc
cho cha. Có hôm trong tủ của cha không còn đồng quan
nào, tuy vậy, cha vẫn khóa kỹ và mang theo
chìa khóa trong mình, ngày mai mở tủ ra, cha lại thấy
nhiều vàng bạc trong ấy. Những tiền
của ấy bởi đâu mà có? Không ai
có thể bỏ tiền vào tủ vì đã khóa kỹ và cha
giữ chìa khóa. Thế thì ai bỏ vào?
Cha Gioan quả quyết chính Chúa đã bỏ vàng bạc vào
tủ, cha gọi vàng bạc ấy là của thánh, là của
Thiên Chúa ban nên khi cha mở tủ ra mà thấy có tiền bạc
trong ấy thì cha cười mà nói:
- Thiên Chúa giao cho tôi việc chia của cải này cho người
nghèo.
Vì thế nên cha
Gioan chia số tiền ấy cho người nghèo ngay. Ngài
chia hết, không giữ lại gì cho mình hay cho anh em bà con.
Khi qua đời, cha chẳng để lại
được gì, con chiên phải góp tiền lại
để mai táng cha.
Có một linh mục kia
hay xây nhà thờ, hễ đi đến xứ nào, cha cũng
xây nhà thờ mới ở xứ ấy nên cha mắc nhiều
nợ và túng thiếu mãi. Linh mục đó hỏi
cha Gioan phải làm thế nào để có nhiều tiền
tiêu dùng. Cha Gioan trả lời:
- Cha hãy bố thí cho người nghèo. Cha
được bao nhiêu tiền hãy làm phúc hết, đừng
giữ lại phần nào. Cha càng bố thí bao nhiêu,
Thiên Chúa càng ban nhiều tiền bạc cho cha bấy nhiêu!
Cha Gioan
thương người nghèo như Chúa Giêsu thương họ,
cha coi tiền bạc như rơm rác. Cha bắt
chước Thánh Carôlô Giám Mục thành Milăng và Thánh Vicentê
lập dòng, là hai thánh đã bố thí cho người nghèo rất
nhiều của cải tiền bạc và cứu được
hằng trăm nghìn người phần hồn phần
xác. Cha luôn nhớ lời Thánh Giêrônimô nói: "Ignominia
sacerdolis studere divitiis".
Và lời Thánh Tôma Villanova Giám Mục
nói:
"Tôi thà chết bên kẻ rượu
chè be bét, chứ đừng chết bên hòm tiền. Khi tôi chết,
nếu như có ai tìm thấy tiền bạc ở trong nhà
tôi, xin đừng chôn xác tôi vào đất thánh, xin giáo dân
đừng đi đưa xác tôi, nhưng hãy bó chiếu rồi
bắt trâu kéo đi vùi ở nơi nào không ai biết tới".
Cha luôn nhớ đến tích Đức
Giáo Hoàng Grêgoriô Cả, khi thánh nhân được tin trong
đất nước mình coi sóc có một người chết
đói, ngài tự phạt mình ăn
cơm muối sáu tháng. Cha Gioan coi thường
của cải như vật phàm hèn nên cha thường bố
thí cho người nghèo vì thương họ.
Cha Gioan thường
đọc hạnh các thánh, hay giảng về hạnh tích
các thánh mà các ngài hay thương và làm phúc cho người
nghèo.
Cha giảng về các tích truyện ấy khéo
lắm, ai nghe cũng thích. Cha hay kể tích Thánh Gioan
Thiên Chúa. Ngày kia thánh nhân gặp đứa
ăn mày xin cơm và xin thuốc đau chân, thánh nhân cho nó một
bữa cơm no, rồi lấy thuốc rịt vào chân cho
nó; lúc ngài bôi thuốc vào chỗ đau, thấy dấu
đinh đóng thâu qua chân như dấu đinh nơi chân
Chúa Giêsu, ngài kêu lên:
"Lạy Chúa, lạy Chúa! Chính Chúa đó sao?" Bấy giờ, Chúa
Giêsu tỏ mình ra cho thánh nhân xem thấy rõ ràng và bảo thánh
nhân: "Khi con thương giúp và làm phúc cho người
nghèo, con làm đẹp lòng Cha như thể con giúp và làm phúc
cho chính Cha vậy".
Cha Gioan cũng hay kể truyện
Thánh Giáo Hoàng Grêgoriô quen cho mười hai người nghèo
vào trong triều, cùng ăn với ngài mỗi
ngày. Một lần kia, khi người
nghèo đến ăn, thánh nhân đếm thấy mười
ba người--mười hai người thường vào
ăn và một người khách lạ chưa gặp,
chưa thấy bao giờ. Thánh nhân vẫn làm ngơ như
không biết, nhưng đang lúc ăn, ngài nhìn xem khách lạ
ấy thì thấy người ấy biến sắc mặt
luôn, lúc thì đỏ hồng, lúc thì xanh
xao tái mét. Khi xong bữa, các người nghèo đứng dậy
ra về, Thánh Grêgoriô cầm tay người ấy hỏi rằng:
- Anh ở đâu? Tên gì?
Người ấy thưa:
- Tôi là thiên thần mà Chúa sai đến để xem ông có
lòng thương người và giúp người nghèo như
thế nào. Chính tôi đây dâng lên Chúa những lời
nguyện của ông và những việc lành ông làm, cụ thể
như việc ông giúp người nghèo khăn đây.
Nói xong người
ấy biến đi.