Siêng Năng Giảng Dạy
Làng Ars không
phải là đất chữ nghĩa văn học;
những người trí thức, học hành chữ
nghĩa không có mấy, còn lại là những người
dân quê dốt nát, không biết chữ. Làng Ars không có
thầy giáo dạy trẻ con, không có trường học,
dân làng không coi việc học là việc cần thiết,
quan trọng mà chỉ chìm ngập trong công việc làm
ăn, chơi bời. Vì trong thời cách
mạng cấm đạo, xứ Ars không có linh mục coi
sóc nên người lớn quên hết những điều
đã học khi còn nhỏ; còn trẻ con thì không có thầy
dạy nên chẳng thuộc kinh, không biết giáo lý và
những điều cần thiết trong đạo.
Do đó cha Gioan phải lập
một trường học, tuyển chọn ông quản
coi sóc việc dạy dỗ kinh bổn cho những thanh niên
nam nữ và trẻ con, và các điều cần thiết
để giữ đạo cho được rỗi linh
hồn. Còn người lớn thì chính cha
dạy họ trong nhà thờ. Cha coi việc dạy
dỗ, giảng giải cho con chiên là việc quan trọng
và cần thiết nên ngài hay bảo với con chiên của
mình như sau:
"Anh chị em
phải chịu khó nghe giảng giải, phải học cho
biết giáo lý về đạo vì đây là việc quan
trọng và cần thiết. Xưa Chúa Giêsu sai các Tông Đồ
đi rao giảng khắp thiên hạ, Ngài phán rằng: 'Các
con hãy đi giảng dạy cho muôn dân, dạy bảo cho
họ biết Tin Mừng nước Thiên Chúa'. Nghe giảng và học cho biết lẽ
đạo là việc rất cần thiết, là việc
phải làm trước hết vì nhờ nghe giảng ta
mới biết Thiên Chúa, biết đạo thánh của
Người, biết xa lánh tội lỗi, làm việc lành,
đi đường nhân đức để
được cứu độ".
Cha Gioan chịu khó
giảng dạy người ta vì ngài coi đó là việc
quan trọng và cần thiết. Cha thường nói:
- Tôi coi việc giảng dạy con chiên là cần thiết
và quan trọng hơn các việc khác thuộc bậc linh
mục. Tôi không coi việc ăn chay hãm
mình quanh năm, hành xác mỗi ngày, ngồi giải tội
lâu giờ, hay thức đêm cầu nguyện, quan trọng
cho bằng dọn bài giảng.
Dù việc dọn bài giảng
đối với cha Gioan thật khó nhọc vất
vả, cha cũng quyết tâm làm thật chu
đáo, không tiếc thời giờ hay công sức. Ban ngày,
lúc nào không đọc kinh Nhật Tụng, chầu Mình Thánh,
đi xức dầu bệnh nhân hay thăm viếng con
chiên, cha vào phòng áo, đóng cửa lại và dọn bài
giảng từ bảy tám giờ tối cho đến
nửa đêm. Cha thực hành điều
đó đủ mười năm.
Trước hết cha xem sách
thần học, sách Cựu ước, Tân ước và các
Thư Thánh Phaolô, sách các bài giảng của các giáo phụ và
hạnh các thánh. Tiếp đó cha soạn
những lý lẽ vừa tầm hiểu biết của
giáo dân, cha viết vào giấy và dùng hạnh các thánh
để cắt nghĩa và làm chứng những lý lẽ
cha giảng. Tất cả điều
đó, cha đều ghi ra giấy nên thật khó nhọc
nặng nề cho cha.
Sau này, khi cha làm nhà tế bần
nhận nuôi và dạy dỗ những trẻ mồ côi, cha
phải khó nhọc vất vả gánh gạch ngói, trộn
xi-măng nhưng cha nói:
- Những việc ấy không ngại cho bằng việc
dọn bài giảng.
Khi dọn bài
giảng xong, cũng chưa hết, cha còn học thuộc
lòng bài giảng ấy thì mới giảng. Xưa
nay trí nhớ cha vẫn kém nên việc học thuộc bài
giảng khiến cha thật vất vả; cha cho biết,
việc học thuộc bài giảng cũng nặng nề
không thua gì việc dọn bài giảng. Dù cha dọn bài
giảng mới hay sửa lại bài giảng cũ cũng
đều khó nhọc như nhau. Những
năm cha Gioan mới làm linh mục, việc dọn bài
giảng và học bài giảng khó nhọc lắm. Được chín, mười năm khi dọn
bài giảng đã quen, cha mới thấy bớt khó nhọc
đôi chút nhưng đối với cha vẫn là việc
vất vả nhất.
Thấy cha Gioan khó
nhọc dọn bài, học bài giảng suốt mười
năm liền thì mới biết cha kiên tâm chừng nào. Sau
mười năm, tuy không phải dọn lâu và khó nhọc
viết ra giấy như trước, nhưng cha vẫn
phải viết những ý chính hoặc dọn bài trong trí
rồi ra giảng. Cha được như vậy,
trước là nhờ ơn Chúa ban, sau là nhờ cha đã
khó nhọc lâu năm, như tục ngữ vẫn nói:
"Có công mài sắt có ngày nên kim".
Bây giờ, trong
phòng cha ở xứ Ars, người ta còn giữ lại
được những bản nháp cùng những bản
chính các bài giảng mà cha Gioan đã dọn khi xưa. Ai xem thấy các
bài ấy, viết đi viết lại, mới thấy cha
Gioan khó nhọc soạn bài giảng như thế nào! Vì cha
chịu khó và được ơn Chúa nên sau này cha giảng
có sức thu hút, dễ đánh
động lòng người. Khi nghe cha giảng,
người có tội động lòng ăn năn
trở lại, người đạo đức thêm lòng
sốt sắng đạo đức hơn. Những
người ở khắp Châu Âu và Châu Mỹ tìm đến
xứ Ars chỉ để xưng tội với cha và nghe
cha giảng hơn là để xem những phép lạ cha
làm.
Những bài
giảng cha Gioan soạn đã in ra thành sách. Từ
ngữ và câu cú những bài ấy không được trau
chuốt, mỹ miều, vẫn có những tiếng quê mùa
và thổ âm địa phương, nhưng lý lẽ thì
mạnh mẽ và sốt sắng. Những bài giảng
mà cha Gioan soạn khi mới đến xứ Ars, lúc ấy
giáo dân còn khô khan và mê đắm thế gian, nhưng cha
cũng không bêu xấu trách mắng mà cha chỉ nói về
lòng nhân từ và thương xót như lời của
người cha hiền yêu thương, khuyên nhủ
đoàn con.
Cha biết rằng, với lòng
thương yêu, cha có thể lôi kéo thu hút
người ta đến với mình như đá nam châm,
như dây buộc lòng người ta vào với mình. Dây
ấy chắc chắn lắm và cầm dây ấy dắt
người ta đi đâu, người ta sẵn lòng
đi theo đó. Khi cha Gioan đã già, ngài
bảo linh mục kia:
- Tôi không hề buồn giận, gắt gỏng với con
chiên bao giờ, tôi chỉ tỏ lòng thương yêu và khuyên
bảo họ thôi.
Bởi cha thương yêu và nhân
từ với con chiên như vậy nên họ mến
phục và vâng lời cha trong hết mọi sự vì Kinh
Thánh có lời chép: "Tình yêu mạnh hơn sự chết".
Hỡi tất cả các linh mục,
nhất là những người mới chịu chức hãy
coi gương cha Gioan Vianney, hãy coi việc giảng lời
Chúa là quan trọng, là cần thiết và chịu khó dọn
bài giảng cho thật kỹ càng chu đáo, đừng coi
thường việc giảng Lời Chúa mà dọn bài sơ
sài rồi lên giảng. Vì như lời Thánh Tôma dạy:
"Việc giảng Lời Chúa là việc quan trọng
nhất trong các việc bổn phận của linh mục"
(Principalissimum officium).
Ngày xưa các thánh Tông Đồ
đã bỏ việc phân phát thức ăn
cho người khó, người mồ côi và góa bụa
để chuyên lo việc cầu nguyện và giảng
giải: "Nos vero orationi et ministerio verbi instantes erimus",
mà ngày nay các linh mục lại dám giảng khi chưa
học, chưa dọn mình cho kỹ càng sao được?
Linh mục nào coi thường việc giảng, hoặc
giảng mà không chuẩn bị cho chu
đáo, sẽ làm thiệt hại cho con chiên biết bao, vì
họ không lãnh nhận được những ơn ích do
bài giảng đem lại. Những linh mục đó
phải chịu sự xét đoán nghiêm thẳng của Thiên
Chúa, chẳng khác gì những linh mục đã bỏ
việc giảng dạy khuyên bảo con chiên. Vì luật
Hội Thánh dạy: Những ai không chu
toàn bổn phận mình thì phạm tội và đáng phải
phạt chẳng khác gì người đã bỏ hẳn
việc ấy.