Cha Gioan Vianney Về Giúp Xứ Ecully
hững ngày tạ ơn
sau khi cha Gioan chịu chức linh mục đã qua,
đức giám mục bổ nhiệm cha về làm phụ
tá cho cha Balley xứ Ecully. Cha Balley thấy
Gioan là học trò mình đã thương yêu và dạy dỗ
khó nhọc lâu năm được chịu chức linh
mục, mà còn được về xứ Ecully giúp
đỡ mình nữa thì cám ơn Chúa và Mẹ vô ngần.
Cha Gioan lại càng vui mừng hơn nữa vì
ngài thật lòng muốn đền đáp ơn nghĩa cho
cha Balley là cha linh hướng, là thầy dạy, là
người bảo hộ bênh vực và lo cho mình bấy lâu
nay. Giờ đây cha Gioan còn
được cha Balley hướng dẫn chỉ bảo
cho biết cách làm việc, cùng tập nhân đức cho
xứng với chức linh mục.
Giáo dân xứ Ecully cũng mừng
lắm, vì họ biết cha Gioan nổi tiếng nhân
đức ngay từ khi còn là học sinh trường
Latinh, cho nên ngày nay khi làm linh mục, chắc chắn ngài
phải nhân đức hơn bội phần. Riêng cha Gioan được về giúp xứ Ecully
và làm phó cho cha Balley thì rất vui mừng nhưng vẫn
phải chịu một điều xấu hổ và đau
lòng. Đó là khi đức giám mục bổ nhiệm
linh mục nào đi coi xứ thì cũng ban cho khả
năng giải tội và thi hành các bí tích cho giáo dân trong
xứ ấy. Nhưng cha Gioan, khi về giúp
xứ Ecully thì chưa được cho phép để
giải tội.
Đức giám
mục bắt cha phải học lại thần học
với cha Balley một thời gian nữa mới
được giải tội. Cha Gioan lấy
điều này làm tủi thân xấu hổ lắm nhưng
vì khiêm nhường nên cha vâng lời đức giám
mục, là người đại diện cho Chúa, và
chịu khó học đi học lại sách luân lý thần
học hai ba lượt. Sau đó cha
Balley trình với đức giám mục, ngài mới ban
năng quyền giải tội cho cha Gioan.
Khi vừa được
đức giám mục ban cho quyền ấy, giáo dân đua
nhau đến xưng tội với cha. Cha Gioan hiền
lành hay thương xót, lại có ơn đặc biệt
khuyên bảo được kẻ có tội; ai nghe lời
cha khuyên bảo đều ăn năn ghét tội và yêu
mến Thiên Chúa, do đó người nào đã đến
xưng tội với cha một lần thì cứ muốn
xưng mãi với cha, không muốn xưng tội với cha
khác.
Trong hai năm, cha Gioan làm phó xứ
cho cha Balley, ngài cố gắng thăng tiến trên
đường nhân đức và chu toàn
các bổn phận của mình một cách kỹ càng chu
đáo. Cha chính, cha phó hòa thuận yêu thương nhau, ở
với nhau một nhà, ăm một mâm, đọc kinh
Nhật Tụng với nhau, siêng năng chầu Mình Thánh như
nhau.
Cha Gioan yêu mến cha Balley như con
yêu cha, học trò yêu thầy. Quả thật,
cha Balley là một vị thánh, là gưỡng mẫu của
mọi nhân đức, cha làm lễ nghiêm trang sốt
sắng như một thiên thần. Chỉ
cần thấy cha quì nghiêm trang, nhìn say đắm vào nhà
tạm lâu giờ, ai ai cũng sinh lòng yêu mến Chúa. Cha hiền lành, khiêm nhường, chăm chỉ
thi hành bổn phận của mình mà không hề tiếc công,
tiếc sức. Khi có tiền, cha bố thí cho
người nghèo; cha chỉ ăn ngày có một bữa mà
lại ăn kham khổ, chẳng mấy khi cha ăn
thịt cá nên thân xác còm cõi, mặt mày hốc hác.
Khi cha Gioan đã già, ngài kể
chuyện cha Balley hãm mình như sau:
- Thỉnh thoảng nhà bếp dọn thịt cho chúng tôi
ăn nhưng cha Balley không ăn miếng nào. Tôi thấy
ngài không ăn thì cũng chẳng dám
ăn. Nhà bếp bưng đi bưng lại, bưng ra
bưng vào cũng một đĩa thịt ba bốn ngày
không thấy chúng tôi ăn thì không dọn thịt nữa. Những
đồ ăn khác cũng vậy, ngài
chỉ ăn qua quít một hai củ khoai, một chút canh.
Ôi! Tiếc thay tôi không được ở
với ngài lâu năm, vì ngài chết sớm. Nếu tôi được ở với ngài lâu thì
tôi đã nên khôn ngoan và bắt chước được
nhân đức của ngài một ít rồi.
Cha Gioan nói rất
thật không thêm bớt. Vì cha đã cố
gắng bắt chước cha Balley trong mọi sự, mà
học trò cũng không kém thầy. Cha Gioan cố
gắng đi đàng nhân đức, ăn
chay hãm mình, phạt xác, tính tình hiền lành, khiêm
nhượng hòa nhã, thương yêu mọi người
nhất là người nghèo hèn hạ. Khi có
đồng nào cha bố thí hết cho người nghèo.
Ngài chỉ có một cái áo chùng thâm và mặc
mãi cho đến khi cũ rách quá không mặc
được nữa thì ngài mới chịu sắm áo khác.
Có một lần cha Balley thấy
ngài mặc áo đã bạc màu thì bảo cha Gioan phải
sắm áo khác sạch sẽ, xứng đáng với danh
phận linh mục thì ngài vâng lời ngay và đưa
tiền cho thợ may áo mới. Sau đó hai ngày, có một
người mà gia đình trước kia
sang trọng giàu có lắm, nay phải sa cơ thất
thế, tán gia bại sản, đến xin ngài giúp
đỡ. Cha đến nhà thợ may lấy lại
tiền đã giao hôm trước-cũng may mà người
thợ chưa tiêu--để giúp cho người đang
gặp khó khăn ấy. Cha chu toàn
bổn phận của mình cách sốt sắng mau mắn;
người ta muốn xưng tội lúc nào, cha giải
tội lúc ấy. Bất kể giờ nào có
người đến đón ngài đi xức dầu
kẻ liệt, dù ban ngày hay ban đêm, dù mưa gió, nắng
nôi hay giá rét, cha đi ngay mà không hề chần chừ.
Nghe cha khuyên bảo kẻ liệt về phúc
thiên đàng, ai nấy đều cảm động
muốn chết ngay, muốn từ bỏ mọi sự
thế gian này để được lên thiên đàng.