Tỏ mình
Các bài
đọc trong thánh lễ hôm nay đều qui về một
điểm chính là: “Thiên Chúa mạc khải chính Ngài cho tất
cả mọi người”, không phân biệt ai, cho dù người
Do thái hay kẻ ở ngoài Kitô giáo, như các đạo
sĩ từ Phương đông đến. Nhưng đáp
lại, không phải tất cả mọi người
đều đáp lại ơn Chúa mà chấp nhận từ
bỏ cuộc sống của mình, từ bỏ cuộc sống
theo tính hư nết xấu của mình
để đến gặp và sấp mình khiêm tốn thờ
lạy Chúa. Thiên Chúa mạc khải cho con người, cho tất
cả mọi người bằng nhiều cách khác nhau.
Các bài
đọc trong thánh lễ hôm nay, nhất là bài Phúc âm trình
bày cho chúng ta thấy hai con đường, hai thái độ
đáp trả lời mời gọi của Thiên Chúa. Con
đường thứ nhất là con đường mạc
khải chính thức trong lịch sử cứu độ
do Thiên Chúa thực hiện trong lịch sử của dân
Chúa. Con đường thứ hai có thể nói là con
đường tự nhiên qua các biến cố xảy ra trong
thiên nhiên, trong vũ trụ, trong sinh hoạt hàng ngày của
con người. Và chúng ta cũng nhìn thấy
hai thái độ chấp nhận của các đạo
sĩ từ phương xa và thái độ từ chối
lơ là không màng chi đến việc đón nhận Chúa
như vua Hêrôđê và các thầy thượng tế tại
Giêrusalem.
Kinh
Thánh đã chỉ cho họ biết, và họ thuộc lòng
Kinh Thánh để biết rằng: Con Thiên Chúa sẽ Giáng
sinh tại Belem, nhưng họ lơ là hoặc quá say mê
hưởng thụ những lợi lộc vật chất
mà không chấp nhận từ bỏ, không chấp nhận
ra đi đến nơi Thiên Chúa chờ sẵn để
gặp họ, để gặp Con Người. Tệ hơn nữa, vua Hêrôđê lại sợ rằng
Chúa đến để chiếm lấy quyền của
ông, làm cho ông mất danh vọng, mất quyền hành, mất
địa vị. Chính vì thế mà ông đã ngấm ngầm
muốn hại Chúa, nên ông đã cho triệu tập riêng các
đạo sĩ lại để hỏi cặn kẽ về
ngày giờ, để rồi như chúng ta đã biết là
sau đó, khi vua Hêrôđê đã thấy các đạo sĩ
không trở lại với mình nữa, thì nhà vua đã tức
giận và ra lệnh giết tất cả các hài nhi trong
vùng, trong khoảng từ hai tuổi trở xuống. Ông hy
vọng rằng trong số các hài nhi bị
giết chết đó có Con Thiên Chúa, có Đấng mà người
ta gọi là Đấng Thiên sai, Đấng đến
để hướng dẫn dân tộc Do thái, để cứu
rỗi nhân loại.
Mừng lễ ba vua hôm nay hay nói được là lễ
Hiển linh, lễ Chúa tỏ mình ra cho các dân tộc, cho tất
cả mọi người. Lễ này chúng ta có thể nói là bổ
túc cho lễ Giáng sinh mà chúng ta đã mừng trước
đây.
Lễ
Giáng sinh nhìn trên một phương diện nào đó chúng ta
có thể nói đó là lễ Chúa mạc khải chính mình Chúa,
Chúa đến với dân tộc của Ngài là dân tộc Do
thái, và lễ Hiển Linh là Chúa đến với dân tộc
ngoài Do thái, với tất cả mọi người và cách
thức Chúa đến với họ khác với điều
họ mong ước. Chúa đến với họ
bằng một đứa trẻ mới sinh nghèo hèn, không
ai chấp nhận. Chúa đến với họ trong
nghèo hèn, trong khiêm tốn, trong âm thầm ngoài tưởng
tượng của những người đáng lẽ ra
phải nhận biết Chúa như vua Hêrôđê, các đạo
trưởng, luật sĩ trong dân Do thái thời đó.
Thiên Chúa dùng mọi phương thế, mọi con
đường, để đến với mọi
người ở trong cũng như ở ngoài Giáo Hội
Chúa. Con
đường của mạc khải Lời Chúa qua lời
giảng dạy của Giáo Hội cũng như con
đường của các biến cố trong thiên nhiên,
trong cuộc sống hằng ngày để nhắc chúng ta rằng,
Ngài đang đợi ở nơi đó, Ngài đã hẹn
trước với chúng ta để mong gặp chúng ta.
Nhưng chúng ta có đáp lại lời mời gọi của
Chúa hay không? Ta có đủ can đảm như các nhà đạo
sĩ thực hiện một cuộc phiêu lưu từ bỏ
nếp sống hưởng thụ vật chất, từ
bỏ ngôi nhà vinh quang để đi gặp Chúa hay không?
Trở về cách đây hơn 2000 năm thì chúng ta thấy
rằng, phương tiện di chuyển thời đó
đường xa và không có nơi cư ngụ tiện nghi
như ngày nay.
Và để đi đường xa như vậy, từ một
vùng đất xa lạ đến một xa lạ khác, và
đi tìm một con người mà không ai trong ba nhà đạo
sĩ này có thể biết trước là ở đâu, thì
các vị đạo sĩ này hẳn đã phải cố gắng
thật nhiều, và có lòng can đảm khác thường
để liều lĩnh chấp nhận những cuộc
hành trình và đích điểm còn mơ hồ chưa xác
định được. Các ngài đã chứng
tỏ cho chúng ta thấy là ơn Chúa đã chiến thắng
nơi các ngài. Để lên đường đi tìm
Chúa, các ngài đã can đảm chấp nhận những hy
sinh, những liều lĩnh, cốt sao là tìm được
trẻ thơ như trong giấc chiêm bao.
Nhìn về
mỗi người chúng ta, chúng ta cũng có thể nói: mỗi
người chúng ta đã được Thiên Chúa dựng
nên để hướng về Ngài, tâm hồn luôn khao khát
hướng về Thiên Chúa và khi Thiên Chúa cho ta biết Ngài
đến gặp gỡ chúng ta, muốn gặp ta qua những
biến cố trong cuộc sống hàng ngày, thì liệu chúng
ta có đủ can đảm chấp nhận hy sinh như các
nhà đạo sĩ để ra đi để gặp gỡ
Chúa hay không? Chúa đến với chúng ta, Chúa tìm chúng ta
trước với những ơn lành của Ngài, những
ơn soi sáng trực tiếp cũng như dấu chỉ mời
gọi xảy ra trong cuộc sống, trong lịch sử của
chính chúng ta cũng như lịch sử của dân tộc,
của quốc gia và cả trong những biến cố lịch
sử thế giới.
Thiên
Chúa đi tìm con người để đưa con người
trở về với Ngài. Nhưng mỗi người chúng
ta có thành tâm thiện chí, có can đảm đủ để
nhìn ra những dấu chỉ, những lời mời gọi
của Chúa hay không? Hay chúng ta nuôi dưỡng những thiện
chí đó trong suốt cuộc hành trình giữa những khó
khăn mà chúng ta gặp phải hoặc chúng ta bỏ dở
nửa chừng vì những khó khăn đủ loại cản
bước chúng ta tìm Chúa. Hay chúng ta sợ Chúa đến
tách mất khỏi chúng ta những lợi lộc vật chất,
những vinh quang, những uy quyền mà chúng ta đang
hưởng như vua Hêrôđê.