Rồi người ta cũng phải phì cười phun cả nước bọt ra ngoài khi đọc được bản văn gọi là: "
Quyết Định xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực đất đai” phát xuất từ cái tựa gọi là “
Chủ Tịch ủy ban nhân dân quận Hoàn Kiếm” mang số 740/QĐ- CTUBND. Nhưng … Không có nơi nhận, người nhận, hoặc ngưòi đại diện trên một cơ sở nào đó có địa chỉ rõ ràng. Nguyên văn như sau.:
I. Về hình thức: Ở ngay dòng đầu tiên, người ta đọc được hàng chữ như sau:
Ủy Ban Nhân Dân -- Cộng Hoà Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam
Quận Hoàn Kiến -- Độc Lập - Tự Do - Hạnh Phúc. Chỉ qua hai hàng chữ này, ngừời ta thấy là cái gì ở dưới chế độ Việt cộng cũng đều có những đặc điểm không giống người. Bởi lẽ, khi viết như thế người ta phải đọc làm sao và hiểu làm sao? Liệu có phải toàn bộ dòng chữ “ủy ban nhân dân cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam” là mệnh đề chính đặt ở hàng trên và được đọc liền lạc với nhau trước. Sau đó, cùng cách thức sẽ đọc hàng phụ ở dưới là “Quận Hoàn Kiến -- Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc" hay không. Và liệu đây có phải là cái tựa đề chính thức của nhà nước dùng làm nền cho cái bản văn trên hay không?
Nếu phải, thì chắc nó cũng không khác loại giấy của mấy ông nội mãi võ Sơn Đông là mấy. Nó cũng kèn cũng trống, cũng phách, cũng hò cũng hét cũng i uông. Nhưng thực ra chỉ là phường mãi võ, loè bịp đàn bà, trẻ nít, để xin tìền, kiếm miếng cơm manh áo, chứ thực chất không hề hiểu cái căn cơ của quyền, cước, lực, thể là thế nào..
Trường hợp không phải là đọc hết một hàng trước, nhưng kẻ viết muốn cho người đọc phải hiểu và đọc hai hàng trên ra làm hai đoạn riêng biệt. Nghĩa là. Khi đọc đến chỗ ngắt là phải xuống hàng, đọc tiếp đến chỗ ngắt khác, ngưng lại, rồi trở lên đọc một nửa còn lại của hàng trên, sau đó lại đọc tiếp xuống những chữ còn lại của dòng thứ hai thì Ôi, Ái, Ố… Nhục!
1. Nhục vì khi viết cùng hàng, cùng loại chữ và đọc như thế thì tất cả mọi người phải hiểu rằng cái “Ủy Ban Nhân Dân, Quận Hoàn Kiếm” nào đó còn đứng trên cả cái “ Cộng Hoà xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam”. Nghĩa là Uy ban nhân Dân quận Hoàn Kiến ấy chính là kẻ lãnh đạo, chứ không phải Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam là tên của nhà nước và là kẻ lãnh đạo chủ thể Việt Nam. Nói cách khác, Nguyễn tấn Dũng và Nguyễn Minh Triết chẳng qua chỉ là bộ hạ của Hoàng Công Khôi!
2. Kế đến, người ta thường nói, không biết thì phải đi học. Khi đi học thì phải làm sao học được cái khôn của loài người chứ đừng học cái học lóm của con khỉ, chỉ biết vẽ vời mà không hiểu biết mình vẽ, vời những gì. Bởi lẽ đây là một nguyên tắc sơ đẳng nhất trong các văn kiện hành chính. Tên nước không bao giờ đứng cùng hàng với tên của một quận xã, phường. Trừ khi phường trưởng muốn cho chủ tịch và thủ tướng của nhà nước biết rằng: Tớ cũng là đồng chí chủ tịch. Đồng chí cũng chỉ là đồng chí thôi thì không kể! Còn lẽ thường thì đều có một mẫu số giống nhau.
II. Sang phần nội dung. Một cái giấy, gọi là một “Quyết Định hành chính ”, hẳn nhiên phải dược hiểu là một bản văn có trọng lực và có gía trị thi hành thì bó buộc trên bản văn ấy phải có đầy đủ những dữ kiện được xác minh từ thời hạn, điểm khởi hành và điểm đến. Nghĩa là, nó phải có cơ quan ra quyết định, phải có thời hạn thi hành và nhất là phải có đầy đủ tên họ người nhận, hoặc người đại diện theo tư cách pháp nhân, và phải có địa chỉ thường trú chính xác của người nhận, nơi nhận.
Nhưng, một quyết định được gọi là “Quyết Định xử phạt vi phạm hành chính về lĩnh vực đất đai” quan trọng như bản văn này, mà người ta không thể tìm thấy tên tuổi của người nhận, hay tên người đại diện theo pháp luật, cũng không thấy địa chỉ nơi nhận trên bản văn này thì quả là một điều Ái, Ố… Nhục to lớn khác của quân cướp cạn. Bởi lẽ văn thơ sẽ gởi đi đâu và phạt ai?
Theo đó, đây có lẽ chỉ là bản viết. .. tào lao của những kẻ có tay nghề dùng dao hơn là dùng bút ở Hà Nội vào lúc này mà thôi. Ai mà dám tin đó là bản “ văn thư hành chánh”? Bởi lẽ. văn thư gởi đi đâu, Ai nhận đây? Viêt như thế thì hãnh diện với ai? Và ai sẽ tự hào đây? Nên nhân dân ngày nay phản ảnh rất là đúng: Về nhà thì trăm đường khổ. Ra đường thì trăm đường nhục. Nhục nhất là bị người ta biết là đang cầm trong tay cái giấy do Việt cộng chứng nhận, cấp phát!
Kế đến, Bỏ qua hai điểm gọi là “căn cứ” đầu trong bản văn, đến căn cứ thứ ba, bản văn ấy ghi rõ: “căn cứ quyết định số 829/QĐ-UBND ngày 19/9/2009 của Ủy Ban Nhân Dân Thành Phố Hà Nội về việc: thu hồi 6,845.6 m2 đất tại số 42 phố Nhà Chung, phường Hàng Trống, Quận Hoàn Kiếm, Hà Nội, giao cho UBND quận Hoàn Kiếm để đầu tư xây dựng công viên cây xanh – thư viện quận Hoàn Kiếm”
Điều này có nghĩa là: Chỉ vào ngày 19/9/2008 UBND thành phố Hà Nội mới chính thức ra quyết định thu hồi khu đất 6845.6 m2 tại số 42 phố Nhà Chung là đất có sở hữu của Toà Giám Mục hàng trăm năm trước, và giao cho Quận Hoàn Kiếm để đầu tư xây dựng công viên cây xanh và thư viện mà thôi.
Điều căn cứ này cũng không giải thích rõ ràng: từ trước ngày 19//9/2008, khu đất này vẫn còn trực thuộc chủ sở hữu đứng tên trưóc đó ( dù bản văn không nhắc tên, nhưng được hiểu ngầm là Toà Giám Mục Hà Nội vẫn là chủ sở cho đến ngày 10/9/2008), hoặc là không có sở hữu. Cũng không xác minh nó thuộc quyền quản lý của nhà nươc và nay chuyển đổi cách sử dụng.
(Vì không xác minh chủ sở trươc đó là ai, tại sao lại “ phạt vi phạm hanh chánh” Tòa Giám Mục? Nhưng khi “phạt” hành chánh Tòa Giám Mục, thì đã xác nhận khu đất thuộc Tòa Giám Mục là chủ sở trước đó. Vậy nhà nước sẽ “ phạt” những kẻ chiếm đóng khu đất trước ngày 19-9-2008 ra sao và vì lý do nào để thu hồi khu đất? Đó lả những thắc mắc cần phải đục giải đáp.)
Tuy nhiên, nếu bỏ qua hai điểm pháp lý phát sinh từ cái quyết định tùy tiện của UBND thành phố Hà Nội thì ít nhất, theo nguyên tắc, vào ngày 19/9/2008, UBND thành phố Hà Nội sau khi ra quyết định này, một mặt, phải gởi cho chở sở hữu trước bản văn thu hồi khu đất, cùng ra thời hạn có gía trị thi hành cho chủ sở hữu khu dất ấy phải thu dọn tất cả những gì là của mình ra khỏi khu đất này trong một hạn ký là một tiếng, năm ba ngày hoặc nửa tháng gì đó. Hơn thế, văn thơ này phải được gởi tận tay và có chữ ký nhận của ngừời có tư cách pháp nhân cho chủ sở hữu hoặc chính chủ sở hữu khu đất bị thu hồi.
Rồi sau khi cái hạn định đã qua, không có khiếu nại của chủ sỡ hữu cũ, cũng không có đáp ứng theo yêu cầu của Quyết Định thu hồi từ UBND thành phố Hà Nội, lúc bấy giờ UBND quận Hoàn Kiếm mới có đủ tư cách để ra “ Quyết Định xủ phạt hành chính về lãnh vực đất đai “ theo các điều căn cứ họ viết ra ở trên.
Đó là những điểm cơ bản về luật tự nhiên, mà ngươi không cần phải tốt nghiệp từ “Đại Học Chữ To “ mới biết, Nhưng chỉ là người bình thường, không bệnh loạn thần kinh, bênh tâm thần, cũng phải hiểu cái nguyên tắc này. Nhưng nhà nước khủng bố bằng nghề mãi võ Sơn Đông này lại làm hoàn toàn khác. Khác vì những điểm dị thường sau:
1. Không biết cái “ Quyết Định” thu hồi khu đất 6845.6 m2 đất tại số 42 phố Nhà Chung được UBND thành phố Hà Nội ký lúc mấy giờ và được gởi đến cho chủ sở hữu cũ trên mảnh đất ấy, buộc phải có bổn phận thi hành toàn bản quyết định từ lúc nào? Nhưng qua bản văn này, người ta chỉ tìm thấy cái bạo hành luật pháp của cái tự hào về “xã hội chủ nghĩa” này trong vỏn vẹn một hàng chữ:
“ căn cứ biên bản vi phạm hành chính ngày 20 tháng 9 năm 2008”
Qua điểm căn cứ này, ngưòi ta mới bàng hoàng biết được một điều không bao giờ có ở nơi loài ngưòi là: Ngày hôm trước quyết định thu hồi đất của một chủ sở hữu, không biết là đã gởi giấy thu hồi đi chưa, nhưng ngay ngày hôm sau, thì cơ quan có nhiệm vụ thi hành theo quyết định của bản văn quyết định thu hồi kia đã ngay lập tức ra “ quyết định xử phạt hành chính về lãnh vực đất đai” cho sỡ hữu chủ trước, mà không cần nêu lên bất cứ một lý do gì.
Can đảm… đại can đảm
Kinh hoàng…. đại kinh hoàng!
Kinh hoàng vì người ta không biết UBND thành Phố Hà Nội ký lệnh thu hồi đất tại số 42 phố Nhà Chung vào lúc mấy giờ, nhưng chỉ thấy lúc 4 giờ sáng ngày 19/9/2008 công an rồi chó nghiệp vụ và cơ quan thi hành “quyết định thu hồi đất” đã đến bao vây khu đất, lập hàng rào và cô lập toàn bộ khu vực để giải toả mặt bằng khu đất và ngày hôm sau là 20/9/2008 tự biên tự diễn cái gọi là “ căn cứ biên bản vi phạm hành chính ngày 20/9/2008”
Kinh hoàng hơn nữa là: Trong cái gọi là “ căn cứ biên bản vi pham hành chánh ngày 20/9/2008”, tìm mỏi mắt không thấy tên của bên đối tac, cũng không thấy tên của người lập biên bản.( chẳng lẽ tên người lập biên bản là đại cán chủ tịch Hoàng Công Khôi? Không, không thể nào ông ấy là nhân viên hành sự đi lập biên bản được. Bởi lẽ, cứ theo thứ tự bản văn này, đại cán ấy tuy là chủ tịch quận, nhưng còn to quyền và đứng trên cả chủ tịch và thủ tướng của nhà nươc Việt cộng cơ đấy)
Giời ạ, nếu họ có tốt nghiệp từ “đại học chữ to “ thật thì ít ra họ cũng phải hiểu được một điều cơ bẳn tự nhiên là: Đã gọi là biên bản thì phải có cả đôi bên, người lập biên bản và người đối tác ( không tuân theo quyết định) đều phải ký nhận vào đó thì mới gọi là biên bản được. Nhưng các ông… đại càn ờ cái quận gọi là Hoàn Kiến nào đó thì cứ việc tự biên, tự diễn biên bản mà không cần phải có mặt hoặc có tên của người ký nhận là hợp luật!
Ôi! văn minh tuyệt đối của nền văn hóa mã tấu do Việt cộng chế tạo ra, loài người hiểu sao cho thấu!
Ấy là chưa kể tới khía cạnh, ngay từ mờ sáng ngày 19/9/2008, cùng ngày ký quyết định thu hồi đất của UBND thành phố Hà Nội, toàn bộ khu đất ấy, gồm cả khu Toà Giám Mục đã bị vây, chặn tất cả các lối ra vào bằng mật vu, giây kẽm gai, công an đến chó nghiệp vụ của nhà nước thì ai lọt vào trong khu đất ấy được mà “xả rác” để bị gọi là “ vi phạm hành chánh trong lĩnh vực đất đai” để đưa đến việc “tịch thu tang chứng”.
2. Trường hợp, nếu trên khu đất đó, cho đến ngày có lệnh thu hồi của UBND thành phố Hà Nội, vẫn còn tồn đọng những tài sản của chủ sở trước chưa đem đi, thì ít nhất, ngay sau khi bao vây khu đất với ý đồ: Xoá bỏ những nét đẹp thanh tao đạo lý cũ và thay vào đó bằng một trang đê tiện thì những ngươì có trách nhiệm tại chỗ phải mời chủ cũ ra nhận lại và mang những tài sản kia đi. Nếu không thì sẽ bị tịch thu hoặc sẽ thuê người mang đi đổ và chủ sở hữu phải trả tiền công gỡ tháo hoặc mang đi.
Nhưng nhà nước này đã không làm thế, cứ bao vây thật chặt khu đất, nội bất xuất ngoại bất nhập, sau đó tự biên tự diễn cái “ biên bản vi phạm” hành chánh là đạt tiêu chuẩn luật khủng bố của nhà nước vậy.
Tài…. đại tài! đại trí tuê đỉnh cao!
Trên đây là một vài ghi nhận từ cái gọi là “ Quyết Định” của nhà cầm quyền nhởn nhỏ Việt cộng tại Hà Nội. Nó không chỉ nói lên sự xúc phạm về quyền Tự Do và Nhân Phẩm của con người, làm tủi hổ dân tộc Việt Nam. Hơn thế, chúng còn làm cho tiền đồ của Tổ Quốc bị ra ô nhục như thế nào khi những “bản văn quyết định” kiểu khủng bố này xuất hiện. Nó xuất hiện có khác gì chuyện kẻ cướp đến, biên giấy phạt cho chủ nhà, hoặc bắt chủ nhà đi vay tiền về để nộp phạt cho chúng. Có khác chăng, kẻ cướp trong trường hợp này lại là nhà nước đương quyền. Một cái “chính quiyền” có tên là “ Cộng Hoà Xả Hội Chủ Nghĩa Việt Nam”!
III, Phần các quyết định Qua phần quyết định thì còn nhiều khôi hài nữa. Bởi lẽ, bản văn ấm ớ ấy, trên không có nơi nhận, người nhận, phần quyết định cho nạn nhân bị phạt phía dưới lại quy về Toà Giám Mục Hà Nội. Thế mới là hợp pháp luật của “ Xã Hội Chủ Nghĩa Bán Nước “ chứ nhỉ
Tôi không muốn viết về phần “quyết định” của cái văn bản ấy nữa. Chỉ có một câu hỏi đặt ra là: Người ta sẽ xử trí ra sao với loại bản văn không có lấy một tý gía trị pháp lý hay hành chánh để phải thi hành này như thế nào?
Có hai giải pháp:
* Khi chủ nhà bị buộc phải nộp phạt cho cướp: Chủ sở bi ép xác nhận cướp có chủ quyền!
* Khi chủ nhà theo Công Lý, không nộp phạt cho cướp: Cướp sẽ làm càn theo luật của xã hội chủ nghĩa. Nhưng luật ấy là luật gì thì Trời cũng chẳng biết được, chứ nói chi đến con người!